Vinh Cẩm liếc nhìn cháo loãng được đưa tới bên mép, mấp máy môi muốn nếm thử.
Kể ra, từ lúc được sinh ra tới giờ, cô chỉ toàn ăn cánh hoa, ăn suốt mấy ngày liền, bà Lý còn phết đường vào cánh hoa khiến miệng cô ngọt ngấy.
Giờ ăn ít cháo loãng thông đường ruột cũng không tệ.
Nghĩ như vậy, Vinh Cẩm há miệng ngậm đầu đũa vào miệng, dùng chiếc lưỡi nhỏ rồi mút lấy.
Hừm, hơi ngọt, hơi thơm, chỉ là hơi sần sùi rát lưỡi.
Thời sau này, cao lương chỉ là ngũ cốc thô, cháo loãng nấu ra còn tệ hơn gạo nếp nhiều.
Vinh Cẩm nếm thử mùi vị, chắp miệng liên tục.
Bà Lý đắc ý nhìn cháu gái chằm chằm, vừa thấy cháu gái chịu thử đã cười tít mắt.
Bà tìm một chiếc ghế đẩu ra, ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy đứa cháu gái bảo bối của mình rồi bắt đầu đút từng đũa từng đũa cho cháu gái.
Vinh Cẩm mút từng đũa từng đũa, cuối cùng, mút đến mất kiên nhẫn, khi bà Lý lại đưa chiếc đũa tới, cô né tránh không mút nữa.
Bà Lý lại quấn cô lại, nhét vài cánh hoa vào tã lót, quấn quanh, Vinh Cẩm lập tức rơi vào quá trình hấp thụ thần lực không thể tự giải thoát.
Nước cháo loãng còn sót lại trong bát bị Bà Lý uống sạch, bà uống xong còn khen con dâu cả nấu rất ngon.
Triệu Phượng Tiên mỉm cười, muốn múc thêm một bát cho bà, nhưng bà Lý xua tay từ chối, nói không thể phân biệt đối xử, bà phải đợi ăn tối cùng với mọi người.
Đợi đến khi bà Lý ôm đứa bé trong tay rời đi, đám con dâu đang nấu ăn đều thầm ghen tị với Vương Nguyệt Cầm:“Vẫn là mẹ chồng cô phóng khoáng, đối xử với con gái cô thật tốt.
”Vương Nguyệt Cầm đang băm củ cải, nghe thấy mấy lời nịnh nọt này, khóe miệng cô cong lên.
“Đó là vì con gái tôi đặc biệt nên mới được mẹ chồng thích, bà coi nó như bảo bối, ngày nào cũng ôm chặt không rời tay.
”Vương Nguyệt Cầm nhỏ giọng trả lời, trong lời nói chất chứa chút đắc ý nho nhỏ.
“Đúng vậy, đúng là con gái cô rất xinh xắn, xứng đáng được người ta cưng chiều!” Một cô gái khác thuận theo khen ngợi, mặc dù cô ấy còn chưa nhìn thấy mặt đứa bé.
Nụ cười trên mặt Vương Nguyệt Cầm càng chân thật hơn, cô thuận tay cắt hai lát củ cải giòn, chia cho mỗi người một miếng.
“Cho nên ấy, tôi phải cố gắng hơn, sinh cho nó một đứa em trai.
Nếu không, sau này tôi và con gái biết dựa vào ai kiếm ăn đây?”Vương Nguyệt Cầm lại bắt đầu tính toán.
“Đúng vậy, phụ nữ chúng ta nếu không có sức lao động khỏe khoắn chống đỡ phía trước, kiểu gì cũng phải chịu khổ.
” Cô gái lúc nãy cũng hiểu đạo lý này.
Ở nông thôn, muốn ăn no mặc ấm sống sung túc, trong nhà không thể không có lao động trẻ khỏe.
Điểm lao động của phụ nữ và trẻ em nhìn chung khá thấp, muốn có điểm lao động cao như những người lao động khỏe mạnh thì phải làm việc cật lực mới được, mà làm việc cật lực như vậy còn chưa chắc có thể nuôi sống cả nhà.
Phụ nữ sống trong hoàn cảnh như vậy lâu, cũng sớm hiểu rõ thực tế, nếu trong nhà không có đàn ông cường tráng, không có con trai gánh vác, cuộc sống sẽ không có gì đảm bảo, đáy lòng cũng lo lắng không yên.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến mọi người trọng nam khinh nữ.
Vinh Cẩm nghe thấy vậy lại lắc đầu, cô sẽ không phụ thuộc vào bất cứ ai để có miếng cơm.
Nếu sau này cô có em trai, nó lại dám dựa vào ưu thế giới tính mà để leo lên đầu cô, vậy cô sẽ dạy nó cách làm người!.