Lưu Tú Lan nhìn Quế Hoa, không khỏi ghen tị nói: "Quế Hoa của chúng ta thật siêng năng, làm việc cũng thật tốt. Mẹ à, mắt nhìn người của của mẹ thật tốt đó, mẹ đã tìm cho Minh Đông một người vợ tốt.”
Bà Lý mỉm cười và nheo mắt: “Mẹ nghĩ chờ Minh Đông thi lên đại học, sẽ để hai người bọn nó làm đám cưới.”
"Tình cảm của chúng quả là tốt!” Lưu Tú Lan liếc mắt nhìn qua Quế Hoa đang đỏ mặt vì xấu hổ thì bật cười, trêu chọc cô ấy: “Quế Hoa, sau khi hai đứa kết hôn, con phải mau mau sinh cho Minh Đông một cô con gái mũm mĩn đáng yêu, dì và bà con sẽ coi con như phật sống mà cung phụng.”
Quế Hoa cắn môi, cô nở một nụ cười ngượng ngùng, cô hất nhẹ bím tóc đuôi sam đang vương trên vai ra phía sau lưng, cô quay người đi trở vào phòng bếp. Cô vừa cho củi vào bếp vừa nghe hai người bên ngoài kia nói.
Lưu Tú Lan thò đầu liếc nhìn phòng bếp, hạ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nói chuyện kết hôn của cô ấy với Đông Tử nhà mình sao?”
“Còn chưa.” Bà Lý ríu rít hút tẩu: “Mẹ mới đang nghĩ tới, hay để sang năm, đến mùa đông không bận rộn thì làm.”
Lưu Tú Lan thấp giọng nói khẽ: “Mẹ, tốt hơn là nên nói trước với Đông Sinh, liệu nó có đồng ý để chúng ta sắp đặt, Đông Tử đọc nhiều sách, biết cũng nhiều đối với chuyện này biết đâu có ý kiến.”
“Mẹ biết chứ, chuyện này con không cần phải lo, chờ sang năm con giúp mẹ tìm một thợ mộc tốt đóng cho Đông Tử một cái tủ áo cùng hai cái rương gỗ là được.”
Bà Lý hơn nhíu mày, rít mạnh một hơi thuốc, rồi nhẹ nhàng nhả ra hai luồng khói trắng: "Hy vọng sang năm nhà ta có thể khấm khá hơn, Đông Tử là cháu đích tôn, cưới vợ cũng không thể quá qua loa sơ sài.”
"Mẹ nói phải.” Lưu Tú Lan gật đầu đồng ý: “Cũng may nơi chúng ta ở đều là núi đồi mọc đầy cây tùng đỏ, dùng gỗ đó làm đồ gia dụng rất tốt. Con nghe Minh Vinh nói, ở Bắc Kinh nếu dùng gỗ này để làm tủ áo hoặc rương gỗ thì chưa chắc là ai cũng có thể mua được đâu, vì nó khá hiếm đó.”
“Đối với người ta nó hiếm thôi, chứ thật ra ngoài để treo đồ với để cho đẹp ra thì có làm gì đâu, làm đại một cái tủ treo vài bộ đồ là được.” Bà Lý nhấp một ngụm thuốc, bà rít thêm một hơi, theo thói quen bà lấy chiếc giày gõ gõ vào cái nồi cho tuyết trên đế giày rơi xuống đất.
Quế Hoa ở trong bếp nghe họ nói chuyện một hồi lâu, tuy rằng không có nghe rõ dì ba nói cái gì, nhưng là cô nghe được tất cả những gì bà nội nói đều là đồ đạc dùng trong ngày cưới. Cô vừa nghĩ tới việc mình sẽ kết hôn với Đông Tử, trong lòng cô liền nhảy lên nhưng cảm xúc sung sướng ngọt ngào.
Lưu Tú Lan nói chuyện với bà Lý rồi xuống bếp rửa tay và rửa mì, với sự giúp đỡ của Lưu Tú Lan, công việc ở nhà hoàn thành nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc, hai tấm rèm che kín túi đậu nếp đã được đóng gói và để bên ngoài đông lạnh, một nồi mì khoai lang, dưa chuột hấp để bên ngoài cho nguội.
Ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, chính là ngày Lý Mộc Lâm trở về nhà, Lý Mộc Vũ và Lý Mộc Sâm từ sáng sớm đã đến ga xe lửa, đợi đến giữa trưa, bọn họ đợi chuyến tàu từ Băng Thành.
Anh em xa nhau đã mười năm, vừa nhìn thấy nhau đã ngẩn ngơ. Lý Mộc Lâm mặc một bộ áo dài trắng đã được giặt sạch sẽ với một chiếc áo khoác bông lớn, chân có gai bằng vải dầu và hai chiếc túi lớn trên vai. Khi bước xuống xe, anh nhìn thấy hai anh em đang mặc bộ quần áo cũ ở nhà. Anh nói xin chào từ rất xa.
Lý Mộc Vũ mới phản ứng kịp, anh ta cùng Mộc Sâm nhanh chóng phụ sách đồ đạc, họ cười vui vẻ nhưng không biết nên nói cái gì. Lý Mộc Lâm biết hai anh trai mình chưa bao giờ đọc sách, không có văn hóa nên gọi vợ và các con ra giới thiệu: "Đây là Trương Xuân Hoa vợ yêu của em, đây là hai con trai của em, đứa lớn là Lý Minh Thư, đứa nhỏ là Lý Minh Tín.”
“Anh biết, anh biết mà, những bức thư em gửi trước đây, Đông Tử và Minh Tây, đã đọc cho tụi anh và mẹ nghe về hai đứa trẻ, lần này em về được bao lâu.”