Quế Hoa ngọt ngào đáp lại, vắt đuôi sam dài ra phía sau, nhanh chóng gọt vỏ cắt khoai tây. Đúng lúc nay, bên đông phòng bỗng truyền tới tiếng kêu đau ai ui, bà Lý quên cả cầm gậy chống, bước ba bước thành hai bước chạy tới đông phòng, lo lắng hỏi: “Mẹ Đông tử trở dạ rồi à?"
"Con thấy đau lên từng cơn, chắc là sắp sinh rồi." Trong phòng, Vương Tố Phân cố nhịn đau, vừa nắm chặt tấm đệm ở dưới người, vừa cố điều chỉnh lại hô hấp.
"Ai ôi, chuyện này mà cũng chịu đựng, sao không nói sớm?" Bà Lý qua xem thế nào, lập tức hét lên: "Minh Bắc, mau đi tìm Tam thẩm tới đây hỗ trợ."
Lý Minh Bắc cầm chiếc mũ da đội lên đầu, lại khoác áo choàng dài xông ra ngoài. Quế Hoa đang làm trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, vội đun một nồi nước nóng, chuẩn bị xong đủ mọi thứ rồi bưng ra ngoài nhà.
Khu vực Bắc Xóa là một thành nhỏ bị núi lớn vây quanh, tuy Lý gia ở thị trấn, nhưng vì dân cư ở đây thưa thớt, nên các hộ gia đình không ở gần nhau. Cũng may Lý Minh Bắc đi đứng nhanh nhẹn, không tốn quá nhiều thời gian đã chạy tới nhà Tam thẩm mình.
Con dâu thứ ba Lưu Tú Lan của bà Lý đang nấu cháo ngô, nghe thấy tiếng chó sủa từ phía xa xa, cô ấy đứng lên, vừa đổ su hào đã băm nhỏ vào trong nồi cháo khuấy, vừa gọi con trai: "Quang tử, xem có phải anh họ nhà bác hai con tới không."
Lý Minh Quang mở cửa thò đầu ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lý Minh Bắc đẩy cửa nhà mình ra, vội vàng quay đầu lại nói: "Mẹ ơi, anh Bắc tử tới."
"Chắc là bác hai nhà con sắp sinh rồi." Lưu Tú Lan lau tay vào trên áo trên người, quay sang gọi con cả nhà mình: "Minh Vinh, qua đây trông nồi cho mẹ, mẹ đến nhà bà một chuyến." Nói xong, bà ấy vội vàng đi với Minh Bắc.
Con dâu thứ hai Vương Tố Phân của Lý lão phu nhân đã sinh bốn người con, vì vậy tuy hiện tại tuổi tác đã lớn, nhưng đường sinh nở mở ra khá nhanh, chờ vợ lão Tam Lưu Tú Lan tới, Vương Tố Phân đã sắp sinh.
Lưu Tú Lan vội vội vàng vàng đi rửa tay, rồi tới sờ bụng của Vương Tố Phân, nói với bà Lý: "Mẹ nghỉ ngơi một lúc đi, ở đây đã có con rồi."
Bà Lý thuận thế ngồi xuống trên giường đất, nhường chỗ cho con dâu thứ ba, vừa lau mồ hôi trên đầu vừa nói: "Già rồi không còn sức nữa, hồi trước chị dâu hai con sinh Bắc tử, là mẹ đỡ đẻ cho đấy."
Lưu Tú Lan vừa đẩy bụng cho Vương Tố Phân, vừa nói: "Bắc tử đã tám tuổi rồi còn gì, tính ra cũng lâu lắm rồi."
Vương Tố Phân nghe xong cũng muốn cười nhưng lại sợ ảnh hưởng, vội vàng cắn môi dùng sức rặn, Lưu Tú Lan vội hét lên: "Ai ôi, nhìn thấy đầu rồi, Chị dâu hai, chị cố dùng sức thêm đi." Vương Tố Phân cắn chặc răng, vừa hít thở sâu, vừa dùng thêm sức.
Vương Tố Phân không chịu nổi đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ kêu đau, mồ hôi túa ra trên trán làm ướt tóc, dính ở trên mặt. Ngay khi Vương Tố Phân cảm thấy mình sắp không thể chống đỡ được nữa, một dòng ấm áp chảy ra ngoài theo máu, Vương Tố Phân dần hồi phục lại sức lực, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
"Oa oa oa..." Tiếng khóc thanh thúy của trẻ sơ sinh vang vọng khắp căn nhà mái ngói tường đất, Lưu Tú Lan đón được đứa bé đỏ hòn trong tay thoáng liếc nhìn, sau đó cười nói: "Mẹ, Chị dâu hai sinh được con gái!"
"Thật sao? Để mẹ nhìn xem nào!" Bà Lý rướn người qua, Lưu Tú Lan nhanh nhẹn lau rửa người cho đứa bé, cầm chiếc khăn nhỏ sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn quấn quanh người cho bé, đưa tới cho bà Lý bế.
Bà Lý vén khăn lên nhìn, lập tức hớn hở nói: “Đúng là con gái rồi, mẹ sinh liền một lúc bốn thằng nhóc, đã nghĩ không có mệnh có con gái thì cũng có cháu gái, ai dè đến các con cũng toàn sinh con trai, làm mẹ cứ nghĩ cả đời này không được bế cháu gái."
"Chị dâu hai tốt số, sau này có con gái thương." Lưu Tú Lan cười nói, cũng nhanh tay thu dọn sạch sẽ giúp Vương Tố Phân, rửa tay rồi khoác áo vào nó: "Mẹ cứ làm việc đi nhé, con trở về trước…"
"Đừng về, ở lại đây ăn rồi hẵng đi." Bà Lý yêu thương ôm cháu gái, mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Giờ con về nhà chắc trong nồi cũng chẳng còn lại gì, hôm nay mẹ bảo Quế Hoa hầm cải thảo khoai tây, còn nấu cháo nữa."