Vương Đại Kiều nói với giọng run rẩy:"Lúc trước bà nội con có nói, gia đình kia trông rất có tiền, đến thủ đô chắc chắn là nhà giàu, sẽ sống không tệ, nhìn kỹ hai mẹ con con, quả thực có chút giống.
"Phương Á Phân nói:"Con gái còn thông minh lắm, hai hôm trước con bé đã đến rồi, nhưng ở ngoài quan sát tình hình trong thôn, hôm nay mới đến nhà anh Đại Quốc đại đội trưởng, hỏi thăm tình hình từ chỗ bà thím, nhưng không nói cha mẹ ruột họ Vương, con bé còn đến nhà Vương Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa còn định lừa gạt nó! "Phương Á Phân chỉ hận không thể mắng cho Vương Thúy Hoa một trận.
Vương Đại Kiều cũng khen:"Con gái cha thật thông minh.
"Bạch Lộ mỉm cười, vợ chồng nhà này thật thành thực.
Phương Á Phân giới thiệu mọi người cho Bạch Lộ:"Bạch Lộ, đây là anh cả con Vương Hữu Tiến, năm nay tuổi, chị dâu cả của con đã về bên đằng ngoại, con còn một đứa cháu trai ba tuổi, cũng về đằng ngoại với chị dâu cả rồi.
""Em gái.
" Vương Hữu Tiến là một người thật thà, mày rậm mắt to, cao lớn vạm vỡ, khi cười rộ lên có hai chiếc răng nanh.
"Chào anh cả.
" Bạch Lộ nở nụ cười tươi rói, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.
Vương Hữu Tiến nghe vào tai, trong lòng cảm thấy vui vẻ, em gái mà mẹ nhung nhớ mấy chục năm cuối cùng cũng tìm về rồi, còn xinh đẹp như vậy, thật sự đáng tự hào.
Phương Á Phân lại giới thiệu tiếp:"Đây là anh hai con, con với anh hai là anh em song sinh, anh ấy tên là Vương Hữu Hi, năm nay tuổi, bằng tuổi con, vừa mới kết hôn tháng năm năm nay.
Đây là chị dâu hai của con, Tiền Quyên, đang mang thai bốn tháng.
""Em gái.
" Anh hai Vương Hữu Hi không được Phương Á Phân yêu mến lắm, vừa nhìn thấy cậu ta là bà lại nhớ đến đứa con gái đáng thương.
Bình thường Phương Á Phân hay nặng lời với cậu ta, cũng bởi vậy mà tính cách cậu ta hơi lầm lì.
Nhưng tiếng gọi "em gái" này của Vương Hữu Hi mang nặng tình cảm, giống như cởi bỏ được sự áy náy, cả người cũng thoải mái hơn.
"Chào em gái.
" Chị dâu hai Tiền Quyên có tính cách rất hiền hòa, ấn tượng của Bạch Lộ đối với cô ấy rất tốt.
"Anh hai, chị dâu.
""Chị ơi, em là em trai, Vương Hữu Vọng, năm nay tuổi, đang học tiểu học.
" Vương Hữu Vọng có đôi mắt đen nhánh sáng sủa, khi cười rộ lên sẽ để lộ hàm răng đang rụng một chiếc.
Vương Hữu Vọng gầy nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa, năm đó gặp nạn đói cậu bé mới bốn năm tuổi, bị bệnh một trận nên sức khỏe khá yếu.
.