Thập Niên 70 Ấm Áp

chương 17: chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Thắng Quân thầm nghĩ không ổn, vội vàng ném xẻng rồi ngồi xổm xuống, môi cô tái nhợt, màu hồng nhạt vừa rồi khiến cậu lưu luyến không thể xua đi trong đầu giờ đã biến mất, toàn bộ khuôn mặt trắng nõn hiện tại trở nên trắng bệch.

Triệu Thắng Quân nhìn trái nhìn phải, muốn gọi người, nhưng bên này là đất hoang, không nhìn thấy bóng người nào, lại cúi đầu nhìn người trước mắt, Triệu Thắng Quân hoảng hốt, lại đột nhiên nghĩ đến hai người vừa rồi ở dưới đồng lôi kéo nhau nửa ngày, bởi vì cô đến gần cậu quá, nên cậu mới đẩy cô ra với sức lực có chút lớn, nhìn thân thể nhỏ bé của cô, đừng không phải là bị cậu đẩy nên mới...., Triệu Thắng Quân không dám nghĩ nữa.

Triệu Thắng Quân cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, cậu đưa tay ra vỗ vỗ làn da trên khuôn mặt non nớt của cô, cậu chưa từng sờ mặt cô gái nào bao giờ,nên trên tay không biết dùng lực nặng hay nhẹ, không cẩn thận lại dùng sức lớn hơn một chút, trên làn da trắng bóc của cô phát ra thanh âm bốp bốp, đầu cô theo bàn tay cậu mà lắc lư bên trái rồi lại bên phải, trên khuôn mặt không có một chút tức giận.

Triệu Thắng Quân nhất thời luống cuống, lại mạnh mẽ vỗ vỗ, " Này, cô tỉnh lại đi! Cô không sao chứ? ”

Nữ thanh niên trí thức vẫn không có phản ứng, giống như đã ngất đi.

‌Triệu Thắng Quân rốt cuộc cũng đã gặp qua một chút gọi là bộ mặt thành phố nên cũng biết được, lúc này cậu đưa tay ấn vào nhân trung Ôn Hân, cũng không biết là tay Triệu Thắng Quân quá nặng hay là Da Ôn Hân quá non, dù sao cậu còn chưa dùng sức, vị trí kia đã bị cậu ấn đỏ một mảng, lúc này hai hàng mi nhỏ giống như hai phiến quạt nhỏ kia nhẹ nhàng run rẩy, nhưng run rẩy hồi lâu cũng không thấy mở mắt ra, còn người mềm mại này còn chưa có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại.

Triệu Thắng Quân trong lòng hoàn toàn hoảng hốt, đứng dậy sốt ruột đi một vòng, không có ai! Triệu Thắng Quân lại cúi đầu nhìn người mềm mại này.

Họa là cậu gây ra, không có biện pháp, tim cậu đập mạnh, lúc này cũng không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, vội vàng ôm lấy cô gái nhỏ mềm mại trước mắt này, cất bước chạy ra bên ngoài.

Triệu Thắng Quân chạy hết tốc lực từ khu đất hoang chạy tới con đường lớn đến trấn, Dương Thạch Tử không có bác sĩ khám bệnh, bởi vì cách trấn không xa, người trong thôn bọn họ có đau đầu hay nhức óc đều phải đi trạm y tế trên trấn Dương Sơn.

Hôm nay là ngày làm việc, tất cả mọi người đều xuống cuốc đất, trên đường đi đến trấn cũng không nhìn thấy ai, Triệu Thắng Quân sốt ruột không tìm được người giúp đỡ, đành phải ôm Ôn Hân chạy như điên lên trên trấn.

- Thắng Quân ca ~~Thắng Quân ca ~~~~

Hôm nay Vương Đại Lực nhận nhiệm vụ của Đội trưởng Triệu, đến thị trấn kéo hạt giống mới mà công xã phân cho đại đội, Vương Đại Lực lái xe xa xa nhìn thấy người chạy phía trước giống như Thắng Quân ca, vì thế một bên lái xe lừa chạy về phía trước, một bên vừa gọi người phía trước đầu đầy mồ hôi lại.

"Thắng Quân ca, cậu bị chó đuổi hay sao? Chạy nhanh như vậy, xe lừa này của tôi cũng không đuổi kịp cậu, lại để cho tôi đuổi theo một trận như này.

"Vương Đại Lực lái xe ngựa đuổi theo nửa đường mới đuổi kịp người này, siết dây cương, đem xe lừa đậu bên cạnh người đàn ông chạy như điên.

"Nhanh, nhanh....!Lên thị trấn.

"Triệu Thắng Quân lưu loát đặt Ôn Hân ở phía sau xe lừa, chính mình cũng vội vàng nhảy lên, thúc giục Vương Đại Lực nhanh chóng lên xe.

"Đây là...!Có chuyện gì xảy ra vậy? "Vương Đại Lực vừa mới đuổi kịp, mới thấy rõ phía trước Triệu Thắng Quân còn ôm một người.

"Đừng nói nhảm, mau đi! Triệu Thắng Quân không kiên nhẫn đoạt lấy roi của Vương Đại Lực, thuần thục quất vào mông con lừa, "Giá! ”

Vương Đại Lực nhìn Ôn Hân trên xe lừa, kinh ngạc kêu lên, "Đây không phải là thanh niên trí thức Ôn vừa mới tới sao, đây là đập đầu vào đâu sao? Sao lại chảy máu! "

Triệu Thắng Quân đang quất vào mông con lừa điều khiển xe chạy, nghe được câu nói chảy máu này của Vương Đại Lực hoảng sợ, trái tim thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra! Cậu quay ngoắt đầu lại, răng rắc một tiếng suýt chút nữa bẻ gãy cổ!

Không chảy máu! Không có hình ảnh khủng khiếp! Không sao đâu!

Chỉ là dưới mũi cô gái này lại chảy ra một chút tơ máu, đó là do cậu ấn, làn da cô thật mềm mại, cậu cũng không dùng sức, đã bị ấn hỏng rồi.

Tim Triệu Thắng Quân đập thình thịch một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Vương Đại Lực bên cạnh một cái, mắng một câu, "Nói nhảm nhí! " Sợ tới mức thiếu chút nữa làm anh trai cậu tè ra quần.

Vương Đại Lực nhìn thanh niên trí thức ôn vẻ mặt vô hồn, "Chính là chảy máu đó, Thắng Quân Ca, đây rốt cuộc là làm sao? ”

"Không biết." Triệu Thắng Quân thanh âm rầu rĩ, cậu cũng muốn biết rốt cuộc là làm sao, một bên nói một bên dùng roi quất mạnh lên mông con lừa, con lừa bị đau, chạy càng nhanh hơn.

"Không phải sắp chết rồi chứ?" Vương Đại Lực không khỏi miệng chó không phun ra được ngà voi, nhất thời nói một câu.

Triệu Thắng Quân trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nhịn không được đưa tay dò xét dưới mũi cô một chút, xác định có hô hấp, khó khăn lắm mới an tâm, "Đừng nói bậy, chỉ là chóng mặt thôi! ”

Vương Đại Lực lại nhìn thoáng qua Ôn Hân, nhịn không được ngồi trên tán gấu, "Thắng Quân ca, cậu đừng nói, người trong thôn đều nói thanh niên trí thức Ôn mới tới này rất đẹp mắt, trước kia nhìn từ xa, nhìn không rõ ràng, hiện tại vừa nhìn như vậy thật đúng là rất đẹp, so với Lý nhị Nữu trong thôn còn đẹp hơn.

Lý Nhị Nữu là một hoa khôi mười tám tuổi của Dương Thạch Tử, là cô gái được các chàng trai trẻ tuổi trong thôn công nhận là đẹp nhất.

Chẳng qua là mấy nữ thanh niên trí thức này vừa tới, đám con trai bọn họ có mấy người liền phản bội, cho rằng các nữ thanh niên trí thức trong thành phố càng đẹp hơn.

Vương Đại Lực trước kia là fan trung thành của Lý Nhị Nữu, nhưng hôm nay hắn cũng có chút rung động rồi.

Triệu Thắng Quân trừng mắt nhìn Vương Đại Lực một cái, hằn học nói, "Ngồi phía trước đi, lại nói bậy bạ cẩn thận làm cho người ta tưởng là côn đồ mà bắt cậu lại! ”

Thập niên bảy mươi, côn đồ là một tội rất lớn, hơi một tí là sẽ bị phê bình, đi lao động cải tạo, Vương Đại Lực cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Triệu Thắng Quân, nhàn rỗi bắt đầu nói, " Nhưng mà các cô gái trong thành phố này vẫn không được, công việc cuốc đất cũng không làm được, thân thể cũng quá yếu, lúc này mới tới chưa được bao lâu, liền không chịu nổi? ”

Triệu Thắng Quân cũng không có nhàn rỗi nghe Vương Đại Lực ở chỗ này nói chuyện phiếm, cậu còn đang nhớ lại chuyện vừa rồi, thật sự là nên trách cậu đã dùng lực quá lớn đẩy cô, thân thể nhỏ bé yếu đuối này, sao có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy của mình, càng nghĩ lại càng hối hận, hối hận vừa rồi lại cùng cô lôi kéo làm gì, hối hận đến ruột gan đều tái xanh.

Triệu Thắng Quân vừa nghĩ tới đây, không khỏi kêu lên một tiếng tiếc nuối, "Chậc! ”

Vương Đại Lực cho rằng Triệu Thắng Quân đang trách hắn, nên không nói lời nào, nhìn sắc mặt xanh mét của Triệu Thắng Quân, không rõ nguyên nhân hắn muốn lấy roi từ tay Triệu Thắng Quân, " Quân ca, để tôi.

Triệu Thắng Quân cầm roi quay đầu trừng hắn, Vương Đại Lực sợ tới mức rụt tay về.

Triệu Thắng Quân cầm roi quất mông con lừa mạnh mẽ, vốn là lộ trình một giờ, nhưng hôm nay con lừa nhỏ hoảng hốt chạy rất nhanh, nửa tiếng đồng hồ đã đến trạm y tế của trấn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio