“Tu Ngạn, làm sao vậy?” Ninh lão gia tử chú ý đến cháu trai đang nhìn mình chằm chằm.“Tìm An Bảo.” Cậu thật sự rất thích em gái mềm mại, trắng nõn sạch sẽ kia nha.Ninh lão gia tử thật không nghĩ đến cháu nội mình lại thích An Bảo như vậy.
Nhưng An Bảo còn quá nhỏ, em bé tuổi này phải ngủ rất nhiều.Ông cũng không phải là người nuông chiều cháu trai một cách vô nguyên tắc, vì thế liền nói: “An Bảo còn nhỏ nên cần ngủ nhiều, cháu có đến tìm thì em gái cũng không thể chơi với cháu, đợi An Bảo ngủ dậy cháu lại đến tìm em có được không?”“Cháu sẽ không lên tiếng.” Chỉ cần nhìn em gái ngủ cũng được nha.Trần Căn Sinh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Không có việc gì, dù sao cũng có mẹ con bé trông chừng, cứ để Tu Ngạn đến chơi với An Bảo một lát đi.” Hiếm khi đứa nhỏ này chịu giao tiếp với người khác như với An Bảo, hơn nữa ông nhìn ra được Ninh lão gia tử rất cao hứng vì sự thay đổi của cháu trai.Ninh lão gia tử biết cháu nội mình không phải đứa bé bướng bỉnh, ngược lại rất an tĩnh nên cũng gật đầu đồng ý.Khi Ninh Tu Ngạn được đưa đến tây phòng, thìMiêu Xuân Hoa đang gấp quần áo nhỏ của An Bảo.
Thấy cậu đến cô nở nụ cười ôn nhu: “Tu Ngạn đến tìm An Bảo sao? An Bảo đang ngủ, một lát mới tỉnh giấc.”“Cháu chỉ nhìn em gái, sẽ không lên tiếng.” Gương mặt lãnh đạm của Ninh Tu Ngạn bỗng chốc hưng phấn khi nhìn thấy tướng ngủ dang rộng hai tay hai chân, bụng vểnh lên trời của An Bảo.
Cậu cảm thấy bộ dáng khi ngủ của em gái cũng thật đáng yêu.“Được, Tu Ngạn thật ngoan” Miêu Xuân Hoa cởi giày rồi ôm cậu ngồi lên giường đất.Ninh Tu Ngạn lớn lên trông rất anh tuấn, cũng không bướng bỉnh; nên Miêu Xuân Hoa cảm thấy đứa nhỏ này thật ngoan.
Cô biết đứa bé này từ nhỏ đã rời xa cha mẹ, vì thế người vừa làm mẹ như cô cảm thấy thương tiếc cậu.Cô đứng dậy kéo ngăn tủ lấy ra một miếng bánh táo đưa cho cậu.
Đây là bánh táo mẹ cô mang đến, là do nhà tự làm bằng đường đỏ nên vừa ngọt lại thoang thoảng mùi hương của táo.“Cảm ơn thím.” Tuy rằng, cậu không thiếu các loại điểm tâm này, đến những loại điểm tâm tinh xảo hơn cậu cũng đã ăn qua; thế nhưng cậu vẫn rất lễ phép cầm lấy một nửa chiếc bánh: “Cháu mới vừa ăn cơm, một nửa là đủ rồi.”Bánh táo ăn rất ngon, Ninh Tu Ngạn chậm rãi ăn xong, liền nâng cằm nhỏ nhìn An Bảo đang ngủ say.
Đột nhiên cậu cảm thấy An Bảo cũng giống như miếng bánh táo cậu vừa ăn xong, khiến người khác cảm thấy ngọt ngào.Khi An Bảo thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một tiểu shota đang nhìn mình.
Phải mất một lúc cô mới nhớ ra đây là anh trai nhỏ.
bg-ssp-{height:px}
Tuy nhiên, lúc này cô lại không muốn nhìn thấy anh trai nhỏ anh tuấn này, bởi vì cô cảm thấy mình không khống chế được mà tè dầm rồi.An Bảo vừa tỉnh thì Miêu Xuân Hoa đã thấy, liền duỗi tay sờ mông bé, quả nhiên là có một dòng nước tiểu âm ấm.“An Bảo đi tiểu rồi, để mẹ thay tã cho con.”Nhưng khi Miêu Xuân Hoa bắt đầu cởi bỏ tã nhỏ thì An Bảo liền kháng cự, chân tay vung lên loạn xạ như muốn ngăn cản động tác của mẹ mình.Mẹ cô không thấy bên cạnh có một bé trai sao, mặc dù bây giờ cô chỉ là em bé, đến lông tơ còn chưa mọc đủ nhưng cũng không muốn có người nhìn thấy thân thể mình nha.
Tuy rằng cô nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm.Miêu Xuân Hoa nào biết ý muốn của An Bảo, ngược lại còn sợ tã lót bị ướt sẽ không tốt cho mông nhỏ của bé nên động tác tháo tã còn nhanh hơn.An Bảo thấy mình sắp phải thay tã trước mặt người khác liền giương miệng nhỏ khóc lớn.An Bảo khóc khiến Miêu Xuân Hoa sợ hãi vội ngừng động tác, cô hoảng loạn vì nghĩ mình làm đau bé.“An Bảo làm sao vậy? Làm sao lại khóc lợi hại như vậy?” Đúng lúc Miêu Vân Anh nghe thấy động tĩnh trong phòng bèn đẩy cửa đi vào, sốt ruột hỏi.“Cũng không biết sao lại như vậy, con thấy tã bé bị ướt nên định thay tã, không ngờ con bé vung tay vung chân loạn xạ rồi khóc lên.” Miêu Xuân Hoa là lần đầu làm mẹ nên kinh nghiệm chăm sóc em bé không nhiều lắm, cô hoang mang lo sợ nhìn Miêu Vân Anh.“Để mẹ nhìn xem.” Miêu Vân Anh đi lên sờ trán An Bảo, nói: “Hay là hôm nay nhiều người nên bị dọa sợ, nhưng cũng không nóng.”Thấy bà nội mình đến, An Bảo rất muốn nói cô vì để giữ thân thể trong sạch không bị người khác nhìn thấy nên mới làm ầm ĩ; nhưng cô không nói ra được, chỉ có thể ủy khuất khóc lên.Ánh mắt Ninh Tu Ngạn mang theo vài phần nôn nóng: “Em gái làm sao vậy?” Bỗng nhiên lại khóc lên.Miêu Vân Anh nhìn An Bảo, bỗng nhiên nói: “Tu Ngạn à, cháu quay mặt sang chỗ khác một chút, An Bảo cần phải thay quần áo, cháu là con trai nên không thể nhìn.” Mặc dù, Ninh Tu Ngạn chỉ mới hơn bốn tuổi nhưng đã từng nghe ông nội giảng giải qua vấn đề nam nữ khác biệt.
Cậu còn nhỏ, có thể xem không hiểu gì, nhưng vẫn nhìn An Bảo đang được bọc trong chăn nhỏ, sau đó xoay người“Đừng làm em gái nhỏ khóc.” An Bảo khóc trông rất đáng thương.Thật ra,Miêu Vân Anh cũng không biết có phải An Bảo khóc là do nguyên nhân này không, chỉ nghĩ An Bảo là bé gái nên mới cẩn thận che chở một chút.Vậy mà sau khi Ninh Tu Ngạn xoay người, An Bảo thật sự nín khóc, bà giật mình nói: “Ai da, tiểu An Bảo của bà nội nhỏ như vậy đã biết thẹn thùng sao?”Quả nhiên là tiểu tiên nữ thông minh sớm.
Miêu Vân Anh tìm lý do cho cháu gái mình.An Bảo cảm thấy bà nội thật hiểu cô, cô chính là thẹn thùng.Tuy rằng, Miêu Xuân Hoa cảm thấy rất kỳ quái khi An Bảo đột nhiên khóc rồi nín, nhưng chỉ cười nói: “An Bảo nhỏ như vậy có thể biết được cái gì? Có lẽ là do đói bụng rồi.”“Trước kia An Bảo đói bụng cũng không khóc to như vậy, chỉ rầm rì vài tiếng thôi.” Miêu Vân Anh tay chân lanh lẹ lau người rồi thay tã mới cho An Bảo.“Tuy An Bảo còn bé nhưng chúng ta vẫn cần phải chú ý một chút, không thể thay tã hay quần áo cho con bé trước mặt bé trai.
An Bảo nhà chúng ta là con gái nên chúng ta phải suy nghĩ vì con bé.”“Vâng, con nghe mẹ.” Chỉ cần tốt cho con gái thì Miêu Xuân Hoa liền nghe theo.Dù Ninh Tu Ngạn không biết rõ vì sao An Bảo khóc rồi lại nín, nhưng cậu nhớ rất kỹ những lời Miêu Vân Anh vừa nói, thậm chí về sau cậu chấp hành rất tốt việc này.
Ngay cả khi vô tình nhìn thấy Trần Hữu Phúc đang thay tã cho con gái, Ninh Tu Ngạn liền ngăn lại; đàn ông không thể thay tã cho An Bảo, ngay cả cha ruột cũng không được..