----
Tạ Duyên Chiêu thay đổi tư thế, ánh mắt làm người ta khó đoán anh đang nghĩ gì.
Hứa Chư: "! ! ”
“Này, cậu đừng có mà giả vờ, đừng có mà khoe khoang với tôi!” Hứa Chư liếc mắt một cái: "Nữ đồng chí người ta đều chủ động, sao cậu cứ như đầu gỗ vậy.
”
Nói đến việc này, Hứa Chư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nguyễn Minh Phù trốn phía sau cũng gật đầu đồng ý.
Tán tỉnh người đàn ông đáng ghét kia khó quá, làm cô chán nản, mệt mỏi.
Hứa Chư mở miệng nói: "Đồng chí Nguyễn xinh đẹp như vậy, còn biết nấu cơm, cậu có gì không hài lòng.
Hơn nữa cô ấy cũng rất khó khăn, cậu kết hôn với cô ấy vừa vặn giải quyết khẩn cấp cho cô ấy.
”
Từ sau sự kiện hộp cơm ngày đó, Hứa Chư bắt đầu hỏi thăm Nguyễn Minh Phù trong thôn.
Chiến hữu của bọn họ là người địa phương nên càng tiện lợi.
Nguyễn Minh Phù hăng hái gật đầu.
Những lời này đi vào trong lòng cô.
Nếu người đàn ông đáng ghét kia giống như Hứa Chư, cô sẽ không phí sức lớn như vậy.
"Cho nên…" Tạ Duyên Chiêu liếc xéo anh ấy, "Đối với cậu mà nói, hôn nhân chỉ là cách để trả ơn thôi à? Cậu cảm thấy có lỗi với ai thì cưới người đó sao?”
Hứa Chư: "! ! ”
Nguyễn Minh Phù: "! ! ”
Tên đàn ông đáng ghét!
Hứa Chư ngồi thẳng người, trên mặt cũng mang theo vẻ nghiêm túc: "Đừng có mà đổi chủ đề, mau nói đi, rốt cuộc cậu nghĩ gì về đồng chí Nguyễn.
”
Nguyễn Minh Phù cũng lặng lẽ vểnh tai.
Tạ Duyên Chiêu đổi chỗ ngồi thành chỗ dựa, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, khói bốc lên dần dần mơ hồ tầm mắt.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Tôi không thấy có hứng thú với cô ấy.
”
Nguyễn Minh Phù: "! ! ”
Ý anh là sao? Anh ta có ý gì?
Sau đó nói gì, Nguyễn Minh Phù đã không nghe nữa.
Giống như bị người ta đánh một quyền vào mặt, cho dù cảm giác thất bại khi bị từ chối trước mặt cũng không mãnh liệt như lúc này.
Mặt Nguyễn Minh Phù trắng bệch, lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ đối với mình.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, rưng rưng nước mắt, Nguyễn Minh Phù hít hít mũi, lảo đảo xoay người rời đi.
……
Lúc trở về, Chu Hồng đã làm xong rồi.
Cô nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Minh Phù thì thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cô cũng về, vừa rồi đại đội trưởng còn tới hỏi cô đi đâu.
”
Chu Hồng nói xong câu đó lúc này mới cảm thấy cô không ổn, ngẩng đầu cẩn thận nhìn cô một cái.
“Cô không sao chứ?”
Nguyễn Minh Phù không nói gì, chỉ cầm lấy túi đựng lạc: "Mau làm đi, làm xong sớm một chút, chúng ta cũng có thể nghỉ làm sớm một chút.
”
Đây đâu phải là lời Nguyễn Minh Phù sẽ nói.
Chu Hồng càng ngạc nhiên nhìn cô mấy lần nữa.
Buổi chiều hôm đó, Tạ Duyên Chiêu lái máy kéo ở một bên giúp thôn cày đất, Nguyễn Minh Phù cũng chưa từng nhìn qua nơi đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng.
Chu Hồng cũng không dám nói chuyện, chỉ yên lặng đào hố của mình.
Hiệu suất tốt hơn trước rất nhiều.