Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Bạo Phát

chương 15: 15: cô ấy không có lương tâm có thù tất báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng chuông kết thúc công việc vang lên, Lâm Kinh Nguyệt lại chạy đi giống như một con ngựa hoang trật khớp.

Mấy thím thấy vậy đều trợn tròn mắt.

Tại Tri Thanh điểm, lúc Lâm Kinh Nguyệt trở về Giang Tầm đã xử lý thỏ xong xuôi, còn Chu Nham đang hỗ trợ anh.

“Lâm Tri Thanh, cô về rồi à.

” Đêm nay có thịt ăn, nên ánh mắt Chu Nham nhìn Lâm Kinh Nguyệt giống như đang nhìn người thân vậy.

“Ừm.

” Lâm Kinh Nguyệt nhìn con thỏ rừng, trong lòng đang cân nhắc cách chế biến thỏ rừng.

Tuy rằng cô là người ăn no chờ chết, nhưng yêu cầu ăn uống của cô rất cao, vì vậy, cô còn tự mình nghiên cứu trù nghệ.

Nấu ăn vốn dĩ cũng không làm khó được cô.

“Chúng ta ăn thịt thỏ kho nhé?” Cô hỏi Giang Tầm, nhưng trong ánh mắt như thể đang nói lên là không được từ chối đâu.

“Được.

” Giang Tầm tỏ vẻ mình không có ý kiến gì.

Bọn họ đều không hỏi Chu Nham, ý kiến của anh ta không quan trọng.

Người ở tri thanh điểm lục tục trở về, nhìn thấy bọn họ đang xử lý thỏ, cả đám đều trừng mắt lên.

Nhưng mà bây giờ ba người họ đều chia ra ăn riêng, nên bọn họ cũng không chiếm được lợi ích gì.

Trần Xuân Lan lén lút trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, đều tại cô ta, nhất định phải làm mình làm mẩy, nhất quyết phải tách ra ăn riêng, sợ người khác chiếm lợi của mình.

Giang Tầm và Chu Nham đến từ thủ đô, bình thường ra tay hào phóng, nên bọn họ cũng dính không ít lợi ích, nghĩ tới đây, Trần Xuân Lan càng nhìn Lâm Kinh Nguyệt càng thấy ghét.

“Cẩn thận một chút đi.

” Vương Tuyết Bình bất đắc dĩ kéo cô ta một cái.

Bảy Tri Thanh cũ, lão đại ca La Kiến Hoa, lão đại tỷ Tạ Văn Quyên, bọn họ đều tới đây được sáu bảy năm, nhưng vẫn kiên trì không kết hôn, một số Tri Thanh tới cùng thời với bọn họ, có người tìm cách trở về thành phố, có người ở nông thôn kết hôn hoặc là ở rễ.

Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có Trần Xuân Lan và Tạ Văn Quyên bọn họ đến từ hai năm trước, còn Giang Tầm, Chu Nham, Vương Tuyết Bình và một nam tri thanh tên Tôn Lương Đống là Tri Thanh đến vào năm ngoái.

Năm nay nhân số nhiều, có đến bảy người, Lâm Kinh Nguyệt, Lâm Tâm Nhu là tổ ba người, Hạ Nam, Đỗ Kiến Quốc và cuối cùng là một nam tri thanh khác có chút trầm mặc ít nói, tên là Tần Minh.

“Chúng ta đi nấu cơm trước đi.

” Sau một ngày làm việc, giờ mệt mỏi đến rả rời.

Nghe Vương Tuyết Bình nói, Tôn Lương Đống vội vàng đồng ý, “Tôi tôi giúp cô.

”Vương Tuyết Bình cười gật đầu, nhưng mà hai người bị Trần Xuân Lan kéo lại, “Để cho bọn họ nấu trước đi.

”Không chừng còn có thể cọ chút dầu mỡ.

Những người khác cũng hiểu được ý nghĩ của Trần Xuân Lan, nên họ đều im lặng không lên tiếng.

Vương Tuyết Bình có chút bất đắc dĩ, “Bọn họ còn chưa xử lý xong, tôi ở đây còn có hai lạng thịt khô, hôm nay chúng ta ăn một chút đồ ngon đi.

”“Tuyết Bình, cô! ”“Không sao, dù sao cũng không nhiều, coi như cho mọi người thêm một món ăn.

” Vương Tuyết Bình không thèm để ý đến hai lạng thịt, trong nhà cô có gia cảnh không tệ, họ thường xuyên sẽ tiếp tế cho cô.

“Đúng rồi, hôm nay không đến lượt cô nấu cơm, Lâm Tâm Nhu và Hạ Nam đâu rồi? Sao họ còn chưa không quay về?” Tạ Văn Quyên rửa tay xong, nhíu mày nói.

Ở Tri Thanh Điểm là nữ tri thanh nấu cơm, hai người làm một ngày.

Hạ Nam và Lâm Tâm Nhu là người mới tới, Lâm Kinh Nguyệt thì chia ra ăn riêng, đương nhiên hai người bọn họ sẽ cùng một nhóm.

Vương Tuyết Bình thở dài, “Nhiệm vụ của bọn họ còn chưa hoàn thành, nên đã bị giữ lại.

”“Không chỉ có hai người bọn họ, còn có Đỗ Kiến Quốc, Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến, buổi sáng bọn họ đi làm đã đến trễ, đại đội trưởng đang làm phiền bọn họ.

” Trần Xuân Lan hả hê khi người gặp họa.

Cô nhìn Lâm Kinh Nguyệt và Tần Minh ở trong sân một cái, nói đến hai người này thì bọn họ lại thích ứng rất nhanh, ngày đầu tiên lên làm công đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Vậy việc nấu cơm thì tính sao đây?” Tôn Lương Đống nhíu mày nói.

“Chúng tôi cùng bọn họ đổi lượt đi.

” Vương Tuyết Bình lôi kéo Trần Xuân Lan.

Trần Xuân Lan vốn không đồng ý, nhưng nghĩ đến hai lạng thịt Vương Tuyết Bình lấy ra, miễn cưỡng bĩu môi đồng ý.

Hai người đi vào phòng bếp, những người khác cũng trở về phòng nằm, trong mắt Lâm Kinh Nguyệt xẹt qua một đạo lưu quang.

Tri Thanh điểm này thật là thú vị, mỗi người đều thú vị.

Nhóm Tri Thanh cũ nấu cơm cũng đơn giản, một nồi cháo ngũ cốc, một phần thịt khô xào bắp cải nhưng chỉ nhìn thấy bắp cải, một chén dưa muối chua, một chén củ cải sợi thì đã hết.

“Lâm Tri Thanh, hôm nay cho cô nếm thử tay nghề của Giang Tầm, bảo đảm cô ăn lần thứ nhất nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai.

” Đến phiên Lâm Kinh Nguyệt bọn họ nấu cơm, Chu Nham lại ngăn cản Lâm Kinh Nguyệt muốn nấu nướng.

Lâm Kinh Nguyệt trong lòng có chút kinh ngạc, Giang Tầm vậy mà lại biết nấu cơm?“Chắc chắn muốn ăn thịt thỏ kho?” Giang Tầm bật cười nói.

“Ừm, chắc chắn.

” Có thể ngồi một chỗ chờ ăn, Lâm Kinh Nguyệt cũng không muốn ra tay.

Cô lập tức tới bên cạnh bếp lò, học theo Chu Nham học đốt củi, nổi lửa, buổi chiều mất hơn mười phút mới châm lửa xong.

Giang Tầm biết nấu cơm đúng là không phải nói đùa, động tác kia vừa nhìn đã biết là rất thành thạo, chắc chắn là tư thế chuẩn của đầu bếp.

“Món chính ăn cơm có được không?” Giang Tầm nhìn thoáng qua Lâm Kinh Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Trong lòng anh đột nhiên có loại cảm giác muốn cho cô gái nhỏ này ăn cơm.

Vành tai của anh hơi đỏ lên một chút, nhưng không ai phát hiện ra.

“Được á, tôi rất thích ăn cơm.

” Hai đời cô đều là người miền Nam, cô thích ăn cơm nhất à nha.

Giang Tầm gật đầu, chuẩn bị nấu ba chén cơm lớn.

Anh nói là chén, nhưng là cái loại chén sứ làm bằng đất nung rất lớn, lượng cơm mà Lâm Kinh Nguyệt ăn là rất lớn, nhưng cô cũng ăn không hết một chén lớn nha.

Bốn mươi phút sau, món thịt thỏ kho đã ra khỏi nồi, bên trong còn cho khoai tây mềm vào, họ còn nấu một nồi cải thảo non mềm, bữa tối thơm ngon thế là được.

Ba người đang chuẩn bị động đũa, thì mấy người Lâm Tâm Nhu vẻ mặt mệt mỏi trở về.

Vừa nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt, trong mắt Lâm Tân Kiến liền bắn ra cừu hận, Lâm Tâm Nhu còn nhịn được, nhưng hốc mắt cũng đỏ lên, bởi vì phẫn nộ.

“Lâm Kinh Nguyệt, đều là chuyện tốt mà cô làm! Bí mật đăng ký cho chúng tôi, cô đúng là rất độc ác!” Lâm Tân Kiến cả người cũng không còn sức lực, nhưng mà ánh mắt cậu ta lại giống như là muốn xông lên xé xác Lâm Kinh Nguyệt.

Lâm Kinh Nguyệt không nhanh không chậm ăn một ngụm cơm cùng với thịt thỏ kho, đúng là cực kỳ ngon.

Kỹ năng nấu nướng của Giang Tầm đúng là đỉnh cao!Người ở tri thanh điểm lúc này đang hướng ánh mắt về phía Lâm Kinh Nguyệt, ánh mắt ít nhiều đều có lên án, lén lút đăng ký cho người ta xuống nông thôn, quả thật đúng là ác độc.

Vậy mà giờ vẫn còn ăn được, đúng là không có lương tâm.

Lâm Kinh Nguyệt chậm rãi ăn ăn uống uống, thưởng thức mấy người Lâm Tâm Nhu đang bơ phờ: “Đây không phải là học như các người sao? Lâm Tâm Nhu bởi vì dòm ngó công việc của tôi mà lén lút báo danh cho tôi xuống nông thôn, tôi chỉ học theo thôi mà, vậy thì sao nào? Làm sao hả? Chỉ cho phép các người đốt lửa, không cho phép tôi thắp đèn à?”“Đây là còn chưa nói tới, nhìn thấy bộ dạng này của các người, cơm của tôi đều phải ăn thêm nửa chén nữa, đúng là rất vui mà.

”“Lâm Kinh Nguyệt, tôi liều mạng với cô!” Lâm Tân Kiến đôi mắt đã đỏ thẫm, tức giận đến cực hạn.

“Tân Kiến! ” Lâm Tâm Nhu kéo cậu ta thật mạnh.

“Chị, đừng kéo em, hôm nay em phải đánh chết cô ta!”Lâm Kinh Nguyệt lại ăn một ngụm cơm, “Nào, cậu đánh tôi đi, tốt nhất là đánh đến liệt nửa người, vậy thì tôi sẽ không cần phải đi làm nữa rồi.

”Cô nói với vẻ mặt háo hức, cơn giận của Lâm Tân Kiến đột ngột dừng lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họngAnh có linh cảm rằng Lâm Kinh Nguyệt nhất định có thể làm được!Ác quỷ!“Ngu xuẩn!” Thấy cậu ta sửng sốt, Lâm Kinh Nguyệt khịt mũi cười khiêu khích.

Lâm Tâm Nhu liều mạng kéo Lâm Tân Kiến để ngăn cậu ta đi chỗ khác, cả hai đều ghét Lâm Kinh Nguyệt đến cực điểm!Những người khác ở Tri Thanh điểm thất thần nhìn nhau, một lần nữa họ lại có thêm kiến thức mới về Lâm Kinh Nguyệt.

Có thù tất báo, không có lương tâm!“Ôi, tiếc quá đi, tôi đã lỡ mất một cơ hội hiếm có mất rồi.

” Nhìn thấy vài người vào bếp, Lâm Kinh Nguyệt thở dài tiếc nuối.

Nguyên chủ chỉ có một mạng, nếu cô không tra tấn bọn họ, khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh của mình, cô sẽ không gọi là Lâm Kinh Nguyệt!Ps: Một lần nữa, nữ chính có chút lương tâm, nhưng không nhiều, đừng hy vọng cô ấy mềm lòng, không có khả năng.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio