Mỗi năm vào vụ thu hoạch đội sản xuất đều phải nộp thóc công, mà thóc công có đạt tiêu chuẩn hay không phải do người của kho lương nói mới tính.
Người ta nói đạt tiêu chuẩn thì sẽ là đạt tiêu chuẩn, cho dù có đạt tiêu chuẩn mà người ta nói không đạt tiêu chuẩn thì sẽ là không đạt tiêu chuẩn.
Trăm cay nghìn đắng thức đêm thức hôm kéo lương thực đến kho lương, lại xếp hàng chờ khoảng một ngày hoặc nửa ngày để vận chuyển lương thực, nhưng chỉ một câu không đạt của người làm ở kho lương, bọn họ sẽ phải kéo về và giao lại một lần nữa.
Bởi vậy có thể thấy được quyền lợi của người làm ở kho lương lớn đến mức nào!Đối mặt với người của kho lương, cho dù là cán bộ quê nhà gặp được, cũng phải ra sức cung phụng người ta, người bình thường trong thôn có ai dám đắc tội chứ?Chúc Hiểu Hồng chú ý tới, ánh mắt của Ngũ Kiến Thiết vẫn luôn dừng ở trên người của Trần Ngưng, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy ghen tị không chịu nổi.
Trong số các cô, Trần Ngưng là người xinh đẹp nhất.
Cho dù tính toàn bộ con gái ở trong thôn, diện mạo của Trần Ngưng cũng là một trong số những người nổi bật nhất.
Có một mình Quách Thụ Sinh thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy không vui rồi, bây giờ ngay cả chủ nhiệm kho lương cũng bị Trần Ngưng thu hút.
Thật là đáng giận! Coi mấy người các cô là không khí đấy à?Tại sao người đàn ông nào cũng như vậy?Trong lòng cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không vui.
Không thể không nói, so với Quách Thụ Sinh, người này lớn tuổi hơn một chút, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Khi cô ta nhìn thấy Quách Thụ Sinh còn dám chủ động nói mấy câu, nhưng khi ở trước mặt Ngũ Kiến Thiết, cô ta lại không dám nói một câu nào.
Tuy thời gian Ngũ Kiến nhìn Trần Ngưng không phải là rất dài, anh ta cũng không có ý định nói chuyện với Trần Ngưng, nhưng ánh mắt kia lại khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt của Ngũ Kiến Thiết dời đi, anh ta vừa xoay người nói chuyện với Chúc Anh, Trần Ngưng lập tức vẫy tay với Chúc Á Nam, trực tiếp rời đi.
Lúc này mấy người Chúc Á Nam cũng không cản cô lại.
Chạng vạng lúc thím Ba từ trở về, lại kinh ngạc phát hiện, Trần Ngưng đã nấu xong cơm chiều.
Cô nấu một bữa cơm cao lương, đun cà tím và khoai tây, sau đó trộn chúng với hành và nước tương, làm ra một bàn cơm chiều thơm ngào ngạt.
Thật ra Trần Ngưng thật sự không biết nấu cơm, đây đều là những món do một đồng nghiệp ở Đông Bắc dạy cho cô – vô cùng đơn giản lại không cần dùng dầu.
Cơm nấu thật ra có hơi cứng, nhưng người nhà họ Trần vẫn ăn rất ngon.
Thím Ba Trần ngày thường tương đối nghiêm túc, đối xử với con cái cũng vô cùng nghiêm khắc, hai đứa nhỏ thường xuyên bị mẹ mắng trong bữa cơm.
Nhưng lúc này đây bà ấy lại yên tĩnh ăn cơm, cũng không mắng đứa nào cả.
Sau khi ăn xong, thím Ba bèn mở cửa tủ, lấy ra một rổ trứng gà vỏ đỏ đã được chuẩn bị từ trước, muốn Trần Ngưng cùng bà ấy tới nhà của Chúc trưởng thôn.
Nhưng Trần Ngưng vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra vào sáng nay ở nhà họ Chúc, cô lại không muốn đi.
Bất kể là thái độ của Chúc Anh - con trai lớn của trưởng thôn đối với Ngũ Kiến Thiết, hay là ánh mắt dò xét của người kia, tất cả đều khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, vì thế bèn nói:“Thím Ba, ban ngày Chúc Á Nam đã tới đây tìm cháu, bây giờ thím cứ đi một mình đi ạ.
”.