“Anh nghe nói nhà cậu Ba đối xử với em không tệ, nếu em đồng ý, anh cũng có thể hỗ trợ, điều cậu Ba em đến kho lương làm thủ kho.
Đó là một công việc làm công ăn lương, một tháng có thể kiếm được đồng.
Nếu chú ấy có thể nhận được phần công việc này, vậy thì hai người em trai của em cũng có thể sống tốt hơn một chút.”“Có thể em không biết, năm ngoái cậu Ba em làm cả năm trời, cũng chỉ kiếm được khoảng chừng công điểm.
Mà một công điểm được tính là xu, làm quần quật suốt một năm trời cũng chỉ kiếm được đồng.
Đã vậy còn phải trừ đi đồng khoản thanh toán ngũ cốc, còn cả tiền đậu hủ, miến, thịt ngựa chết, thịt dê chết và các thứ khác mà trong thôn phát xuống.
Trừ đi các khoản linh tinh này, cuối cùng cũng chỉ dư ra không tới đồng.
Mà số tiền đó còn không được trả hết trong một lần, em nghĩ xem bọn họ đã phải sống những ngày như thế nào?”“Trong tay bọn họ thật sự không có bao nhiêu tiền.
Vừa nghe thấy tết đến là đã cảm thấy buồn rầu, cả nhà cùng lắm là không ai phải đói bụng.”“Nếu em và nhà cậu Ba yêu thương nhau như vậy, thì cũng nên suy nghĩ cho bọn họ một chút.
Em cũng không đành lòng nhìn bọn họ vẫn luôn sống khổ cực như vậy đúng không?”“Em suy nghĩ cho thật kỹ đi, có lẽ ngày mai anh sẽ rời khỏi thôn nhà họ Chúc.
Trước khi anh rời đi, anh hy vọng em có thể cho anh biết đáp án.
Tất cả mọi chuyện chỉ cần một câu của em thôi.
Em biết anh mong muốn điều mà phải không?”Trên mặt anh ta nở một nụ cười, nhìn qua ôn hòa vô cùng, Trần Ngưng lại cảm thấy không thể thở được, giống như bị cây mây quấn đợi Trần Ngưng kịp nói gì, Ngũ Kiến Thiết lại tiếp tục nói:“Trở về suy nghĩ cho thật kỹ, bản thân anh một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thất bại, bất kể là phải dùng biện pháp gì…”Nói xong những lời này, anh ta lại nhìn vào mắt của Trần Ngưng, sau đó lập tức xoay người rời thôn Chúc thấy anh ta đi mất, vội vàng chạy theo sau, cũng rời khỏi nhà của Chúc thuốc Hồ vội vàng chạy tới, lại phát hiện sắc mặt của Trần Ngưng đã trở nên trắng qua có Chúc Lục ở đây, ông cũng không tiện mở Ngưng quay đầu lại nói với Chúc Lục:“Thuốc đã nấu xong rồi, cậu hãy đút cho thím đi ạ.
Cháu còn có chút việc, cháu xin phép đi trước.”Vừa dứt lời, cô bèn vội vàng đi về phía ngoài sân, thầy thuốc Hồ bèn xách hòm thuốc đuổi theo, lên tiếng hỏi:“Bé con, cháu nói thật đi, có phải là cậu ta đã ép buộc cháu không?”Trần Ngưng ngẩng đầu, nhìn mây đen chậm rãi tụ lại ở giữa không trung, sau đó mới nói:“Thầy đoán đúng hết rồi, anh ta nói anh ta đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thất bại, bất kể là phải dùng biện pháp gì.”Thầy thuốc Hồ nghe vậy thì tức giận không thôi:“Đây đúng là ỷ thế hiếp người, không được, phải ngay lập tức nghĩ cách, không thể chờ thêm được nữa!”Lúc này, mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, mắt thấy trời sắp mưa, hai người vội vàng nhanh bước chân, ai về nhà nấy..