Anh ta thật sự không hiểu tại sao Trần Ngưng lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Trước đây Trần Ngưng nhìn thấy anh ta tuy rằng sẽ ngượng ngùng, né tránh, nhưng ánh mắt tuyệt đối không lạnh lẽo giống như bây giờ, cũng sẽ không có sự kháng cự.
Quách Thụ Sinh không tin Trần Ngưng không có một chút tình cảm nào đối với mình, nếu không thì việc gì cô phải thẹn thùng chứ?Anh ta rất muốn hỏi Trần Ngưng rốt cuộc suy nghĩ của cô là như thế nào?Thái độ của Trần Ngưng hiện giờ khiến trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghĩ tới gia cảnh của cô, và dựa vào điều kiện gia đình của bọn họ, Quách Thụ Sinh cũng không tin Trần Ngưng không hề rung động một chút nào, thế là anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:“Trần Ngưng, em suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để bản thân sau này phải hối hận.
”Nhìn người trước mắt, trong lòng Trần Ngưng cảm thấy rất phiền, cô cũng không muốn cho anh ta bất cứ sự ảo tưởng nào, miễn cho anh ta tưởng rằng mình dục cự còn nghênh (Ý nói ra vẻ, làm bộ làm tịch), vì thế không chút do dự nói:“Không cần phải suy nghĩ, về sau anh coi như tôi không tồn tại đi.
”Sắc mặt Quách Thụ Sinh vừa mới dịu lại bắt đầu trở nên xanh mét, anh ta nhìn chằm chằm Trần Ngưng, cố nén sự tức giận, nói:“Anh không biết có phải vì em đang giận dỗi anh chuyện gì đó nên mới nói như vậy hay không.
Nếu anh đã làm sai chuyện gì đó, em có thể nói với anh.
Anh có lẽ sẽ sửa, nhưng em đừng nói những lời tuyệt tình như vậy.
Bây giờ anh cho em bậc thang em lại không chịu bước xuống, vậy thì về sau bậc thang này chưa chắc đã còn đâu.
”Trần Ngưng cũng là người có tính tình, vừa nghe anh ta nói như vậy, bây giờ cô chỉ muốn xối một chậu nước lạnh lên đầu của kẻ ngạo mạn kia cho hả giận.
Rõ ràng cô còn chưa đồng ý với anh ta, vậy mà Quách Thụ Sinh đã kiêu căng như vậy rồi, cô xem như đã phần nào hiểu được tình cảnh hít thở không thông của nguyên chủ sau khi gả qua nhà đó.
Trong lòng Trần Ngưng không biết đã trợn trắng mắt bao nhiêu lần, khó khăn lắm mới kìm chế được sự xúc động muốn mắng chửi người:“Tôi không cần bậc thang, về sau nếu có cơ hội gặp lại, anh cứ coi như không hề quen biết tôi đi.
”Cô chém đinh chặt sắt nói, cũng không chừa lại một đường sống nào, cực kỳ tuyệt tình.
Cho dù Quách Thụ Sinh có không nỡ, cũng bị thái độ lạnh nhạt không chút lưu tình của Trần Ngưng làm cho tức giận không thôi.
Anh ta chỉ vào cái mũi của Trần Ngưng, một lúc lâu sau mới nói ra được thành lời:“Được, Trần Ngưng, em nhớ cho thật kỹ, những lời này là em nói đó.
Về sau em cũng đừng có hối hận.
”Sau khi bỏ lại một câu này, Quách Thụ Sinh bèn nổi giận đùng đùng rời đi.
Thím Tô thấy anh ta đã đi xa, bèn quay đầu lại nói với vẻ mặt đáng tiếc: “Gia cảnh của cậu ta khá tốt, cháu lại nói mấy lời tuyệt tình như vậy, e là không được ổn cho lắm.
”Trần Ngưng lại không hề có một chút đáng tiếc hay hối hận nào, cô bình tĩnh nói:“Nghe nói mẹ anh ta muốn tìm nhà thông gia cũng làm công ăn lương, tốt nhất là làm cán bộ, thím thấy gia cảnh nhà cháu có phù hợp không? Thím xem cả thái độ vừa rồi của anh ta kìa, từ trên cao nhìn xuống, đã như vậy thì cần gì phải nhiều lời với anh ta nữa chứ?”.