Trần Ngưng ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng, thấy tình trạng của Chúc Lỗi vẫn không giảm bớt, cô bèn lên tiếng hỏi:“Cháu từng nghe qua một cách trị nấc cụt, mọi người có thể thử xem, chỉ cần có thuốc lá là được.
”“Thuốc lá? Cái đó thì có, bố của chúng hay hút thuốc lá sợi.
”Thím Tô cũng không biết Trần Ngưng định làm gì, nhưng bà ấy vẫn lấy tẩu thuốc của chồng mình ra.
Chỉ thấy Trần Ngưng lấy ra một chiếc kéo từ khay đựng kim chỉ, nắm lấy tay của Chúc Lỗi, cắt hết móng tay của cậu.
Nhìn ra được sự tò mò của thím Tô và Quý lão thái thái, Trần Ngưng bèn chủ động lên tiếng giải thích:“Bỏ móng tay đã cắt vào trong thuốc, để Chúc Lỗi hút vài ngụm, có thể cậu ấy sẽ đỡ nấc cụt.
”Quý lão thái thái thấy Chúc Lỗi còn nhỏ, bèn nói:“Hay là để Quý Dã hút đi, Tiểu Lỗi hẵng còn nhỏ, không được để Tiểu Lỗi tự hút.
”Trần Ngưng:“… Cũng có thể thử xem.
”Thím Tô bèn nói với vẻ do dự:“Nhưng chẳng phải Quý Dã nhà cô cũng không hút thuốc lá sao?”“Mặc kệ nó, Tiểu Lỗi mới , mà nó thì rồi, hút một chút thì đã làm sao?”Lúc lão thái thái nhắc tới tuổi của Quý Dã, trên mặt không giấu được sự ghét bỏ.
Chúc Lỗi không nói hai lời, chạy vội tới gian phía tây kéo Quý Dã tới.
Anh ở cách vách có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, tất nhiên biết bản thân bị kéo tới đây là để làm một ‘công cụ hút thuốc’.
Quý Dã bất đắc dĩ cầm lấy điếu thuốc mà Trần Ngưng đã bỏ móng tay vào, anh châm lửa rồi hút vào một ngụm.
Tàn thuốc bắn ra tia lửa, hương khói vừa tỏa ra, một mùi hôi cũng xộc vào mũi của mọi người.
Chúc Lỗi ngửi thấy, bèn bịt mũi gào thét: “Mùi gì vậy, hôi quá!”Quý Dã là người bị bắt hút thuốc, tất nhiên sẽ chịu nhiều ảnh hưởng nhất trong số những người ở đây.
Anh cũng không muốn hút sang điếu thứ hai, bèn túm lấy Chúc Lỗi, để cậu lại gần ngửi toàn bộ mùi thuốc.
Chúc Lỗi chẳng thể làm gì được, có phần không cam lòng nói với Quý lão thái thái:“Bà cô, chú ấy bắt nạt cháu.
”Thím Tô bèn vỗ con trai út một cái thật mạnh, cười mắng:“Còn không phải là do con sao, đúng là không biết tốt xấu.
”Nam nhân nghiêng đầu, đôi mắt híp lại, ngón tay thon dài cầm lấy tẩu thuốc, trong làn khói mờ ảo, mặt của anh lúc ẩn lúc hiện.
Trần Ngưng đứng cách anh hai mét, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa.
Ánh đèn trong phòng tương đối tối, khuôn mặt trắng nõn của cô như được phủ lên một tầng ánh sáng, giữa căn phòng sương khói mờ ảo, lại càng tôn lên vài phần tươi đẹp.
Trong lòng thím Tô có chút rung động, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Quý lão thái thái, ánh mắt thì nhìn về phía Quý Dã và Trần Ngưng.
Quý lão thái thái lập tức hiểu rõ, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng, im lặng đánh giá đôi nam thanh nữ tú trước mặt.
Rất nhanh một điếu thuốc đã hút xong, Quý Dã bấy giờ mới buông Chúc Lỗi ra, dập tắt mẩu thuốc, ném ra bên ngoài, sau đó mới lên tiếng hỏi cậu:“Đã đỡ chưa?”Chúc Lỗi sờ sờ cổ, ngạc nhiên nói: “Hình như không bị nấc nữa rồi.
”Đợi trong chốc lát, quả thật không còn bị nấc cụt, cậu bèn vui sướng nói với thím Tô, sau đó lại chạy tới đại đội chơi.
Thím Tô có chút cạn lời nói với Quý lão thái thái:“Vừa rồi còn nói anh trai cười nó, bây giờ đã lại chạy đi tìm anh trai, đúng là vừa liền sẹo đã quên vết thương đau mà.
”.