Đây chính là đánh giá của người trong thôn đối với "Đàm Ngọc Dao". Chẳng qua là chỉ có cô không biết mà thôi. Cô còn dương dương tự đắc, cảm thấy mình là cô gái tốt số nhất trong thôn. Luôn luôn ở trước mặt mọi người khoe khoang;.
Mấy ngày trước cùng đám con nít đánh cược leo cây, kết quả vì quá mập khiến cành cây bị gãy, từ trên cây té xuống. Liền hôn mê tại chỗ.
Đều do mập mạp, Đàm Ngọc Dao có chút hận thiết bất thành cương. Cô dù sao cũng cố gắng giảm cân, nhưng cô ta lại không hề nghĩ tới. Anh mình gầy như vậy, cũng không để cho anh mình một chút đồ ăn.
(chỉ tiếc rèn sắt không thành thép -ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Quả thực quá ích kỷ.
Phụ huynh cực nhọc ở ngoài kiếm điểm công phân, hơn phân nửa đều bị cô ta ăn, mà cô ta vẫn còn yên tâm thoải mái.
Vô hình đau lòng cho người nhà cô.
"Sau này, cô chính là cô ấy."
"a??"
Đàm Ngọc Dao bị dọa sợ.
"Tôi không muốn!"
"Cô không có lựa chọn khác, đã đồng ý với tôi. Nếu như cô muốn hủy ước, vậy tôi chỉ có thể ngược thời gian đưa cô về."
Đàm Ngọc Dao chuẩn bị nói, lại nghe nó nói.
"Đưa cô về lúc trước khi chết năm giây."
...
Trước khi chết năm giây, cô cũng từ cầu thang té xuống, có lợi ích gì?!!
Căn bản không được chọn mà.
"Cô không nói gì là ngầm đồng ý."
Đàm Ngọc Dao: "..."
"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Thất Vĩ."
Đàm Ngọc Dao nghe cái tên này, có chút ngẩn ra.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn phim, một cô nương mặc váy dài màu trắng đang đưa lưng về phía mình.
"Cuối cùng tôi cũng không phải là Thất Vĩ!"
Chẳng qua là trong một giây, hình ảnh kia đã biến mất.
"Mỗi ngày tôi sẽ cho cô mười nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ cô làm xong sẽ được cộng một phân. Làm tròn mười phân thì có thể giảm đi cân..."
Thất Vĩ gì đó đang nói cái gì, Đàm Ngọc Dao không nghe lọt. Cô chỉ nghe hoàn thành mười phân có thể giảm một cân!
Một ngày cân, mười ngày chính là cân!
Vậy ngày...
Không dám nghĩ, không dám nghĩ, gầy trong chớp mắt. Chuyện tốt như vậy, chỉ là đãi ngộ với vai chính trong tiểu thuyết!
Nếu không phải bây giờ cô không có cách nói chuyện, Đàm Ngọc Dao nhất định ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để bày tỏ tâm tình.
"Cô nên nhớ, bây giờ chính là tất cả sự theo dõi của hệ thống. Ở cơ thể này cô giảm được bao nhiêu cân, chờ khi cô gặp lại cha mẹ thì sẽ giảm giống như vậy, hãy cố gắng lên!"
"Ai, chờ một chút."
Đàm Ngọc Dao đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Nếu là tôi giảm đến cân nặng mong muốn, nhiệm vụ vẫn chưa xong, chẳng lẽ vẫn phải giảm tiếp sao?"
Đó không phải sẽ gầy đến khô người sao??
"Cô, suy nghĩ nhiều."
"Nếu như giảm đến cân nặng cô hài lòng, nhiệm vụ sau khi hoàn thành có thể dừng lại việc đổi cân nặng, lấy công phân đó đổi thành tiền tệ hoặc đồ dùng hằng ngày. Thật ra mỗi ngày cô hoàn thành mười công phân đều có thể lựa chọn đổi cân nặng hoặc tiền tệ. Mới vừa rồi tôi nói qua, cô không có nghe?"
Đàm Ngọc Dao: "..."
Cô chỉ lo hưng phấn.
"Tốt lắm tốt lắm, tôi không có vấn đề. Nhanh lên làm nhiệm vụ thôi!"
Giảm cân không được chậm trễ!
"Chờ một chút!"