Thập Niên 70 Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

chương 36: chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Tình kéo Trần Sinh trở về phòng, cầm lấy điện thoại di động, tìm kiếm video giảng dạy lớp một tiểu học, lại đi phòng củi lấy ra giá đỡ điện thoại di động được đưa tới, thậm chí còn bảo Trần Sinh lấy chiếc bàn vẫn luôn đặt ở trong phòng bếp, đã sớm cũ nát không chịu nổi dùng làm bàn học.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Phương Tình rất có cảm giác nghi thức cất điện thoại di động, nghiêm trang mở miệng:"Đồng chí Trần Sinh, hôm nay là ngày đầu tiên anh được nhận giáo dục cơ bản, xin anh phải nghiêm túc nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ học tập, nhất định phải tập trung lắng nghe, em sẽ ở một bên nhìn chằm chằm anh, phàm là thấy tâm trí anh thất thần, em sẽ nghiêm khắc phê bình anh, biết không?"Trần Sinh dường như hiểu lại như không biết gật gật đầu, Phương Tình lúc này mới hài lòng lui về phía sau hai bước:"Vậy anh nhanh chóng lấy giấy bút ra chuẩn bị sẵn sàng, em sẽ cho chiếu bài học trên mạng cho anh, anh theo giáo viên bên trong học tập cho tốt, em cam đoan tốt hơn nhiều chất lượng giảng dạy của trường tiểu học trong đại đội.

"Trần Sinh nhíu nhíu mày, nhất thời lâm vào khó khăn:"Giấy bút? Anh không có giấy và bút chì, anh không biết sẽ cần, nhà anh nghèo tới đồ ăn gần như còn không thể ăn, anh có giấy bút làm gì?”Phương Tình mở to hai mắt, lấy tay đập mạnh ót mình một cái, Trần Sinh nhà nghèo ngay cả một cây bút cũng không có, sao cô lại không nghĩ tới? Tạp thất tạp bát đều đặt hàng trên mạng nhưng công cụ học tập mấu chốt lại không chuẩn bị cho Trần Sinh.

Ngay cả một cây bút cũng không có, còn học trực tuyến?Trần Sinh nhìn biểu tình trên mặt Phương Tinh biến ảo khó lường, tròng mắt đảo quanh hốc mắt vài vòng, vừa định cười ra tiếng, không ngờ, cô đột nhiên mở miệng:"Anh ở nhà chờ, em đi tới chỗ ở thanh niên trí thức một chuyến, tên Hạ thanh niên trí thức kia khẳng định có giấy bút, em đi mượn cho anh.

"Phương Tình nói đi là đi, tay vừa muốn đi kéo cửa phòng, Trần Sinh cọ một tiếng từ trên băng ghế gỗ mình đang ngồi đứng lên, tay dài chân dài của anh đè lại cửa lớn, nổi giận đùng đùng cúi đầu nhìn mặt Phương Tình:"Anh ta có là của anh ta, anh mới không cần đồ của anh ta, ngày mai trời sáng, anh tự mình bỏ chút tiền đi mua ở cửa trường tiểu học trong đại đội đầu thôn.

Em nếu đi mượn đồ của anh ta, hôm nay anh sẽ không học một chữ nào.

”Biểu tình trên mặt Trần Sinh thật sự rất nghiêm túc, Phương Tình nhìn gương mặt hơi phẫn nộ của anh, phốc một tiếng cười ra tiếng, không nhịn được trêu chọc:"Yo, đồng chí Trần Sinh, anh sợ là vì anh chán học mới tìm lý do chứ gì? Nghĩ không có giấy bút không thể lên lớp, trong lòng anh không chừng đang trộm vui, nhìn kìa, em vừa nói đi mượn giấy bút cho anh, anh đã gấp gáp thành dạng gì.

Không học tập chăm chỉ, mỗi ngày không phấn đấu không phải là một đồng chí tốt.

Hôm nay không muốn học cũng được, làm nũng cho em xem thử xem, không chừng em có thể tha cho anh.

”Phương Tình vừa nói ra miệng hai chữ ‘làm nũng’, thân thể Trần Sinh không hiểu sao từng tấc từng tấc bắt đầu cứng ngắc, anh không muốn để Phương Tình đi tìm Hạ Ngôn, Phương Tình lại bảo anh là không sao cả, nhưng làm nũng rốt cuộc phải làm thế nào? Anh không biết làm nũng, chẳng lẽ Phương Tình nhất định phải đi tìm Hạ Ngôn?Mặt Trần Sinh hơi bắt đầu đỏ lên, ánh mắt cũng bắt đầu có hơi né tránh, tay bối rối không biết nên đặt ở đâu.

Trong đầu anh không ngừng tìm kiếm cảnh đứa nhỏ làm nũng với cha mẹ mình, nhưng anh đã lớn như vậy, anh làm sao có thể làm loại động tác này nói những lời đó, quá ngại ngùng.

Phương Tình nghẹn một bụng cười nhìn phản ứng nhăn nhó không biết làm sao của Trần Sinh, cô xấu xa hết lần này tới lần khác giả bộ làm ra biểu tình không kiên nhẫn:"Thế nào? Không chịu làm nũng? Cửa ải này anh không qua được, hiện tại em sẽ ra ngoài tìm Hạ thanh niên trí thức.

”Động tác của Phương Tình cực kỳ khoa trương, xoay người lại muốn mở cửa phòng, Trần Sinh lo lắng, dứt khoát bất chấp tất cả, một tay nắm lấy vạt áo Phương Tình, nhẹ nhàng kéo trái phải, lời nói trong miệng giống như muỗi kêu ong ong, nhưng Phương Tình lại thật sự nghe được:"Đừng đi, cầu em.

"Ý cười trong lòng Phương Tình làm cho cô không có cách nào che dấu, cô chưa từng nói chuyện với người đơn thuần như Trần Sinh, hơi chọc một cái, đã bị đỏ mặt.

Phương Tình cố ý kéo cửa phòng ra, Trần Sinh kinh ngạc dùng sức kéo góc áo cô, không chịu buông tha mở miệng:"Anh thật sự không biết làm nũng, em có thể đừng đi hay không, anh không phải không muốn học tập, anh chỉ không muốn em đi tìm Hạ Ngôn.

".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio