Phương Tình sợ tới mức giật mình một cái, nhanh nhẹn nhét điện thoại di động trở lại túi áo, cọ một tiếng từ trên tảng đá lớn đứng lên, chống thắt lưng khí thế hùng hổ nhìn Hứa Thải Liên từ xa đi Thải Liên làm bộ vừa mới nhìn thấy Phương Tình, bước chân đột nhiên dừng lại, Trần Sinh còn chưa nói gì, cô ta làm bộ rất cẩn thận, vô tội nhìn chằm chằm mặt Trần Sinh:"A, anh Sinh, em không biết hôm nay chị Phương Tình đến, ngày thường đều là một mình anh đi làm, nếu em biết chị Phương Tình cũng ở đây, em khát chết cũng sẽ không tới tìm anh, anh Sinh, em biết Phương Tình không thích em.
Tôi không có ý đó, trời ạ, quên đi, giải thích không rõ ràng, em, em đi đây.”Hứa Thải Liên nói xong câu cuối cùng nước mắt lại bắt đầu đảo quanh ở hốc mắt, một bộ dáng uất ức đáng thương hề hề, Trần Sinh nhìn có hơi ngốc, anh không hiểu từ đầu đến cuối một chữ anh cũng không nói ra miệng, ngay cả Phương Tinh cũng không nói gì.
Hứa Thải Liên sao lại muốn khóc? Cô ta đến đây, để diễn vở kịch nào thế?Phương Tình nhìn bóng lưng Hứa Thải Liên vội vàng chạy trốn, bất mãn đá tảng đá bên chân vào trong ruộng, mặt cũng tức giận phồng lên.
Trần Sinh cuống quít ném cuốc đi về phía Phương Tình, Phương Tình tức giận liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng tới, xem ra em và anh cũng đi làm thật đúng là vướng ngại chuyện của anh, chậm trễ em gái tốt kia của anh tìm anh để xin nước uống, nhìn bộ dáng chạy trốn chung quanh vẻ mặt chột dạ cô ta khi thấy ta em, nhìn thế nào thì quan hệ với anh cũng không bình thường."Trần Sinh có hơi bất đắc dĩ định thân lại, Phương Tình không cho anh tiếp tục tới gần, một bước anh cũng không dám đi về phía trước, tính tình nhỏ của Phương Tình nói bạo sẽ nổ, nếu anh còn dám đi thêm một bước, lời Phương Tình uy hiếp nói đánh chết anh nhất định sẽ nói ra Sinh tuy rằng không dám nhúc nhích, nhưng miệng vẫn luôn biện hộ cho mình:"Anh không nói gì, ai biết cô ta chạy tới làm gì, ngày thường cô ta đều chạy tới đưa nước cho anh uống, ai biết hôm nay sao đột nhiên quên mang theo nước, em cũng đừng tức giận, trước kia cho dù cô ta đưa nước cho anh, anh cũng chưa từng uống một ngụm.
Thân phận của anh là gì anh rất rõ ràng, cho dù cô ta đưa thiện ý với anh thì anh cũng không phải người sẽ chiếm tiện nghi nhỏ.
Anh luôn giữ khoảng cách với cô ta, nếu em không vui thì anh tìm một cơ hội để nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta không có gì thì đừng tới tìm anh nữa.”Phương Tình đột nhiên bị lời nói của Trần Sinh đánh thức, nếu xon nhóc Hứa Thải Liên này ngày thường luôn đưa nước tới, làm sao có thể tự mình không cầm theo nước, vậy hôm nay tới đây làm chuyện gì? Mình đi theo Trần Sinh đến làm việc hận không thể truyền khắp thôn, Hứa Thải Liên sao có thể không biết?Con nhóc này sợ là cố ý diễn ra như vậy.
Cố ý làm bộ làm tịch trước mặt bọn họ, muốn khiến cho mình và Trần Sinh hiểu lầm, tốt nhất là cãi nhau một trận, ầm ĩ tán loạn mới Tình hít sâu một hơi, nhìn gương mặt Trần Sinh lo lắng thì giải thích:"Anh biết những người như em gái tốt của anh được gọi là gì trên bầu trời chỗ chúng em không? Cô ta là một trà xanh tiêu chuẩn.”Trần Sinh nghe có hơi không hiểu, người cũng ngơ ngác, Phương Tình không tự chủ được học ngữ khí của Hứa Thải Liên, làm bộ uất ức vô tội.
Nắm cổ họng nói chuyện:"Anh Sinh, người ta không biết chị Phương Tình vì sao chán ghét em, người ta hiện tại cũng không dám cùng anh nói chuyện nữa, sợ chị Phương Tình tức giận.
Anh Trần Sinh, không có quan hệ, ở trước mặt chị Phương Tình anh không cần để ý tới em, em không cảm thấy uất ức.”Trần Sinh nhìn khuôn mặt làm bộ làm tịch của Phương Tình, lo lắng vừa rồi đã sớm không còn sót lại chút gì, Phương Tình đột nhiên trở nên nũng nịu, lúc học Hứa Thải Liên biểu tình trên mặt so với Hứa Thải Liên vừa rồi còn khoa trương hơn, Trần Sinh không tự chủ được phốc một tiếng cười ra Tình thấy Trần Sinh còn có thể cười, hai ba bước đi tới trước mặt anh, nắm đấm nho nhỏ không chịu buông tha rơi vào trên người anh:“Anh cười gì, nói, em gái Thải Liên mỗi lần nửa nũng nịu nửa uất ức nói chuyện với anh, trong lòng anh có phải rất sảng khoái hay không? Đàn ông các anh có thích loại này hay không?”Trong lòng Phương Tình xen lẫn vài phần tức giận, quyền thiết cốt thép rơi vào trên người Trần Sinh, đánh anh quả thực có hơi đau, Trần Sinh mỉm cười nắm lấy bàn tay Phương Tình đang vung vẩy, cúi đầu lại gần bên tai Phương Tinh, thanh âm đè xuống rất thấp:"Cô ấy nói chuyện với tôi tôi không để ý nhiều, tôi cũng không cảm thấy cô ấy đang làm nũng, tôi càng không cảm thấy cô ấy ủy khuất, nhưng ngươi học, tôi sẽ mềm lòng, tôi còn không biết, ngươi cũng sẽ nũng nịu như vậy.".