Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

chương 116: nào, diễn, tiếp tục diễn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phàm là người có chút tốt bụng, đều không thể nhìn người ngã xuống như vậy đi, đỡ cũng không đỡ một chút.

Trịnh đại nương cùng Vương Quyên từ sớm đã thương lượng tốt, diễn một màn mỹ nhân ngã vào lòng, người vừa ôm, mắt đối mắt, việc này có khi liền thành công.

Không thành cũng không sao, tục ngữ nói nữ truy nam cách tầng sa, chỉ cần chủ động một chút, không có góc tường nào không đào được.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Trúc, là né tránh.

Vương Quyên quăng người ngã giữa không trung, lúc này ngã xuống là không tránh khỏi, kinh hoảng kêu to, đồng thời, một ly nước sôi nóng bỏng hoàn toàn hắt lên người Trịnh đại nương.

Trong phòng tràn ngập hơi thở xấu hổ.

Lâm Ngọc Trúc nhìn kết quả như vậy, trong lòng thầm nghĩ: Nàng đã nói gì nào, nàng không uống nước, còn muốn ngã, nhìn xem hậu quả đi.

"Thẩm, ngươi không sao chứ?" Lâm Ngọc Trúc quan tâm hỏi.

Này trên quần áo Trịnh đại nương còn đang bốc khói đây.

"Không, không có việc gì, thay bộ quần áo là tốt rồi."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, còn may mùa đông mặc quần áo dày, nếu không thế nào cũng phải tróc một tầng da.

Vương Quyên mặt đỏ đến sắp phát tím, không còn mặt mũi gặp người, đứng dậy bụm mặt liền chạy vào phòng trong.

Lâm Ngọc Trúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi chính mình như không tồn tại.

Trịnh đại nương suy nghĩ, nói cái gì đó để hòa hoãn không khí, lại thấy Vương Quyên xách theo bọc đồ từ buồng trong đi ra, sau đó đi nhanh lướt qua bên người bọn họ, cũng không quay đầu lại mở cửa đi ra khỏi phòng.

"Quyên, ngươi đây là muốn làm gì." Trịnh đại nương gân cổ lên đứng ở kia hỏi.

Chỉ nghe thấy Vương Quyên tức giận hô: "Về nhà."

Sau đó phịch một tiếng đem cửa đóng lại, đi về hướng cổng nhà.

Lâm Ngọc Trúc nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tính tình này cũng thật không nhỏ, mới té ngã một cái, tức thành như vậy, cửa cổng cũng không đóng.

Trịnh đại nương vẻ mặt xấu hổ.

Sau đó ha hả cười, "Đứa nhỏ này, ngày thường cũng không như vậy."

Lâm Ngọc Trúc không mất lễ phép cười cười.

Thu tiền liền chạy nhanh đi, phát sinh chuyện như vậy, Lâm Ngọc Trúc tính toán bỏ qua Trịnh đại nương này.

Nàng đại khái đoán ra vài phần tâm tư của Trịnh đại nương, đơn giản chính là muốn cho quan hệ giữa bọn họ càng thêm củng cố, về sau nguồn cung cấp càng thêm ổn định.

Có một tầng quan hệ thân thích là tốt nhất.

Hôm nay không có Vương Quyên, ngày mai có thể còn có Lý Quyên.

Đã không thể tiếp tục hợp tác.

Trịnh đại nương nhìn Mộc Đầu đi xa, vẻ mặt chán nản, như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn là người không thông suốt như vậy.

Vài vị đại thẩm khác đưa hàng đều rất thuận lợi, không có gì khúc chiết.

Lâm thẩm vừa lúc đang ở nhà rán quả khô, thấy Lâm Ngọc Trúc tới, một hai phải bắt nàng nếm thử xem ngon không.

Dưới ánh mắt u oán của Lâm thúc cùng Lâm Sâm, Lâm Ngọc Trúc ăn một cái, chưa kể còn ăn khá ngon.

Cực kỳ cổ vũ nói ăn ngon.

Lâm thẩm bằng mắt thường cũng có thể thấy được rất vui vẻ, cười nói: "Ăn ngon liền ăn nhiều một chút."

Lâm Sâm càng thêm u oán, vừa rồi hắn chính là lấy một cái ăn, liền ăn một trận mắng.

Lâm Ngọc Trúc phát hiện, khi da mặt càng ngày càng dày, liền càng thêm không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Hiện giờ ở trước mặt cha con Lâm gia, nàng càng thêm tự tại, vẻ mặt thong dong đón nhận sự quan ái của Lâm thẩm.

Lại ở cách nhà Lý Tự Lập một đoạn không xa, tiêu điểm cống hiến dò xét xung quanh, sau khi thấy không có ai Lâm Ngọc Trúc lấy ra một chiếc xe đẩy hai bánh, sau đó đem thịt heo mẹ đã mổ để lên xe, lại dùng chiếu khô đậy kín mít.

Ngoại trừ ban đầu đẩy xe hơi tốn sức, lúc sau đẩy dễ hơn nhiều, đất tuyết đường trơn, ngược lại tiết kiệm được nhiều sức lực.

Lần này tới chỗ Lý Tự Lập, Chương Trình cùng Vương Tiểu Mai đều không ở đây, chỉ có hắn và em gái hắn.

Lý Tự Lập như cũ bảo em gái về phòng làm bài tập, sau đó hai người mới bắt đầu ở trong sân giao dịch.

Nghe có tiếng bước chân, giống như có một nhóm người đang đi ngang qua, nghe như là đi xa, Lâm Ngọc Trúc liền không để ở trong lòng.

Chương Trình hình như đã nói gì đó với Lý Tự Lập, lần này thái độ của Lý Tự Lập ôn hoà hơn rất nhiều, không lãnh ngạnh giống lúc trước, luôn là khuôn mặt cứng ngắc.

Không khỏi âm thầm phun tào, Lý Tự Lập dường như rất nghe lời Chương Trình.

Chờ ra khỏi nhà Lý Tự Lập, rẽ vào một con ngõ, phía sau liền có vài tên nam nhân cùng đi theo.

Lâm Ngọc Trúc phòng bị sơ qua một chút, nghĩ có lẽ là người qua đường trùng hợp đi ngang qua, chỉ là lớn lên hơi không đứng đắn chút.

Chờ đi được một đoạn đường phát hiện mấy người phía sau vẫn luôn không xa không gần đi theo, Lâm Ngọc Trúc hơi chau mày, nện bước nhanh hơn, đồng thời dò hỏi hệ thống có nguy hiểm hay không.

"Vẫn chưa kiểm tra đo lường ra được trên người bọn họ có mang theo vũ khí hay không, tuy nhiên từ hành vi biểu tình mà phân tích, hẳn là hướng về phía ký chủ ngươi mà tới, kiến nghị ký chủ mua sắm vũ khí phòng thân, cái bắn gây mê lần trước ngươi xem dùng rất được..."

Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục nghe hắn vô nghĩa, quét sạch điểm cống hiến để mua, đồng thời trong lòng đau nhỏ máu.

Nàng bên này bước nhanh hơn, mấy người phía sau cũng bước nhanh hơn để đuổi kịp.

Mấy người kia thấy xung quanh đã không có người đi đường, chạy đi lên vây phía trước Lâm Ngọc Trúc, chặn nàng lại.

Một nam tử trẻ tuổi trong nhóm diện mạo mỏ chuột tai khỉ, bĩ khí nói: "Tiểu huynh đệ, anh em ta đi theo ngươi cũng có mấy ngày rồi, thấy ngươi là người có năng lực, chúng ta bảo kê ngươi, bảo hộ rất vất vả, ngươi xem có nên cho chút phí vất vả hay không."

Mấy ngày? Bọn họ gặp quỷ à.

Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nhìn vài tên côn đồ phía trước mặt, ống gây mê trong tay chưa vội phóng ra.

Bình tĩnh hỏi: "Muốn bao nhiêu?"

Nam tử dẫn đầu cà lơ phất phơ nói: "Nhiều anh em như vậy, ngươi dù thế nào cũng không thể đưa mỗi người ít hơn hai mươi đồng tiền."

Năm người chính là một trăm đồng.

Đây mà là thu phí bảo kê sao? Đây rõ ràng là tới gây sự.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Được, trên người ta không mang nhiều tiền như vậy, các ngươi cùng ta đi lấy?"

Nam tử dẫn đầu gật gật đầu, hung ác nói: "Tiểu tử ngươi đừng nghĩ giờ trò, mấy người chúng ta cũng không phải là ăn chay."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, giống như có chút sợ hãi hỏi: "Vậy có đi cùng ta hay không?"

"Đi."

Chờ mấy người đi ra đầu ngõ liền đụng tới Chương Trình.

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ, quả nhiên.

Đám côn đồ lúc trước còn vênh váo tận trời giờ nhìn thấy hắn, lập tức thay đổi sắc mặt, đối với Chương Trình cúi đầu khom lưng nói: "Chương ca, sao lại khéo như vậy, lại gặp nhau ở đây."

Lâm Ngọc Trúc trong lòng nghĩ, phải nha, như thế nào lại khéo như vậy!

Nào, diễn, tiếp tục diễn.

Chương Trình nhìn Lâm Ngọc Trúc thành thật có chút sợ sệt, đối với mấy tên lưu manh lạnh như băng nói: "Các ngươi làm gì vậy."

Tên côn đồ dẫn đầu cười ha hả nói: "Ca, các huynh đệ gần đây có chút eo hẹp, cho nên nghĩ....."

"Hắn là bạn của ta." Chương Trình lạnh mặt, nhìn chằm chằm mấy tên lưu manh, ánh mắt lạnh lẽo.

Lâm Ngọc Trúc......

Thật sự coi nàng như đồ ngốc mà đùa à.

Mấy tên lưu manh vừa nghe lời này, xoay người liền hướng về phía Lâm Ngọc Trúc động tác nhất trí khom lưng, nói: "Người anh em, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, va chạm ngươi, ngươi đừng để trong lòng."

Lâm Ngọc Trúc vội vàng cùng diễn kịch, có chút không biết làm sao nhìn Chương Trình.

Chương Trình nhìn nàng một cái, làm như trấn an, sau đó lạnh nhạt nói với mấy tên côn đồ: "Đi đi, đừng đến khu vực này nữa."

Mấy tên lưu manh kia vội vàng bày tỏ sẽ không tiếp tục đến, rồi xám xịt bỏ chạy.

Lâm Ngọc Trúc giả vờ cảm kích nói: "Chương đại ca, hôm nay rất cảm ơn ngươi."

Chương Trình cười cười, nói: "Không có gì, chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi và Tự Lập tuổi xấp xỉ nhau, ta cũng coi ngươi như em trai vậy, không cần thiết khách khí như vậy."

Lâm Ngọc Trúc khờ khạo gãi đầu, có chút sùng bái nhìn Chương Trình nói: "Chương đại ca thật lợi hại, mấy tên côn đồ kia nhìn qua rất sợ ngươi nha."

Chương Trình cười lạnh một chút, nhàn nhạt nói: "Bị ta đánh vài lần, về sau biết sợ, cũng không dám chọc."

Lâm Ngọc Trúc hiểu rõ gật gật đầu.

Lại nói thêm vài câu cảm kích, Chương Trình còn mời nàng đi nhà Lý Tự Lập ăn trưa, Lâm Ngọc Trúc xin miễn.

Hai người liền tan như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio