Hôm nay chiêu đãi Lâm Thiển Thu tốn rất nhiều tiền, nhưng anh không hề phàn nàn tí nào về chi phí, chỉ im lặng mua hộp cơm trưa có món thịt hầm thơm ngon cho Lâm Thiển Thu và mua một hộp cơm chay cho mình.Lâm Thiển Thu không nói nhiều, nhưng khi ăn, cô gắp thịt bỏ vào hộp cơm của anh, trong khay cơm của cô cũng chỉ còn lại mấy miếng thịt, cô hơi nhướn mày nói: “Em không thích ăn thịt.
Em cũng chưa bao giờ ăn được nhiều thịt như vậy, thôi thì nhờ anh ăn giúp vậy."Hạ Phong nhìn cô thật lâu, không biết mình đang suy nghĩ gì, nhất thời anh cảm thấy mình lúng túng ra mặt, một lúc sau mới tập trung vào việc thưởng thức việc ăn đồ ăn của chính mình, mà chính anh cũng không hiểu, vì sao cơm hôm nay ngon hơn bình thường rất nhiềuHai người ngồi trên xe hai ngày, một khoảng thời gian không hề ngắn, sangđến ngày thứ ba thì xe chạy đến một thị trấn hẻo lánh, nơi đó có nhà ga, khi rời nhà ga, Lâm Thiển Thu vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để nhập ngũ.
Đến nơi, cô nhìn thấy đã có hai người đứng ở cổng đón, một thanh niên mặc quân phục rằn ri, đội mũ đang vẫy tay chào họ.Trong đoàn có Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang lần này tình nguyện đi đón hai người, hôm kia người hướng dẫn nhận được điện thoại của Hạ Phong, dự định phân công người đến đón họ ở ga xe lửa, dù sao chỗ họ ở cũng chỉ là một góc nhỏ của thành phố, xuống tàu thì quay sang đi ô tô, mà đi ô tô mất cả tiếng đồng hồ, đi ô tô ra vào cũng tốn rất nhiều tiền.Nhưng trước sự ngạc nhiên của Vương An Quốc, anh ta chỉ nói rằng Hạ Phong đưa vợ đi lính, có rất nhiều đồ đạc cần người mang xe đến đón, mấy mấy thanh niên trong đội kích động đến mức hét lên, vội vàng đên gặp mặt chị dâu.Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang đã dùng những kĩ năng và chuyên môn nghiệp vụ xuất sắc của mình để vượt qua bao nhiêu “đối thủ” và giành vị trí đi đón hai người, họ đã đoán được rằng Hạ Phong đã kết hôn vào năm ngoái, nhưng không lâu sau khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, nơi đó cũng chính là quê hương của vợ mình, thì anh cũng nán lại đó và ở cùng vợ.Mọi người đều đoán rằng người vợ này khá xinh đẹp, họ nghe nói cô ấy là học sinh cấp 3, họ không thể nghĩ ra điều gì khác để có thể miêt tả vẻ đẹp thanh tú và tao nhã của cô, dù sao vợ của người hướng dẫn cũng ở gần đó, cô ấy là một giáo viên tiểu học, một người có học thức, ăn nói nhẹ nhàng, và đó cũng là điều đẹp đẽ nhất mà họ từng thấy."Sau này gặp lại Hạ Liên, đừng kích động quá, nhìn chị dâu một chút là được." Đoàn Anh Hoa đứng bên ngoài hành lang trò chuyện với Toàn Vĩnh Khang.Toàn Vĩnh Khang trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Hãy coi tôi như anh.
Cẩn thận kẻo Hạ Liên tức giận.
Hãy làm tốt công việc của mình và lái xe đi."Đoàn Anh Hoa lẩm bẩm, thỉnh thoảng ngước lên xem tàu đã đến chưa, lo lắng đến mức chân anh cứ đưa đi đưa lại ra vẻ sốt ruột lắm, cuối cùng khi tàu đến, một làn sóng người đen ngòm ùa ra, có người bế theo trẻ em và một số mang theo rất nhiều túi đồ, đông đúc đến mức chỉ có thể nhìn thấy từng cái đầu một, kiểu này mà lạc thì thật không biết làm thế nào mất.Nhưng cũng may đây là một trạm xe nhỏ, chỉ tầm bảy tám phút sau, thì mọi người cũng ngớt dần, gần như đã giải tán hết, Đoàn Anh Hoa nhìn thấy Hạ Phong trước, lập tức lắc lắc mũ qua lại, một lúc sau mới nhìn thấy người con gái phía sau anh.
Cô gái ấy đang nói chuyện với Hạ Phong, cúi đầu xuống, anh điều chỉnh tầm nhìn để nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cô ấy, nhưng cô chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt..