Tả Đan Đan từ nhỏ đã ăn hoa quả bà nội trồng. Vườn trong nhà có một vài cây hoa quả nhưng Tả Đan Đan biết rõ, đây chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi, vườn trái cây thực sự của bà nội rất thần bí. Trước khi cô mười tuổi, cô thường đi theo bà nội đến vườn trái cây.
Thế nhưng lần nào đến đó cũng là khi cô ngủ quên. Lần nào bà nội cũng nhân là lúc cô đang ngủ trưa, liền đưa cô đến vườn trái cây, khi cô tỉnh lại thì đã ở trong vườn trái cây rồi.Sau đó, đợi cho đến khi cô ngủ quên ở trong căn nhà gỗ của vườn trái cây rồi, bà nội mới đưa cô đi ra. Sau mười tuổi, thì không còn thấy bà nội đưa cô đến vườn trái cây thêm lần nào nữa, cô cũng từng hỏi bà nội, nhưng bà nội đều nói đã bán vườn trái cây đi rồi, bây giờ chỉ còn vườn trái cây ở trong sân kia thôi.
Cô rất tin tưởng lời của bà nội nên cũng không nhắc đến lần nào nữa. Cho đến năm mười sáu tuổi tuổi, bà nội qua đời, Tả Đan Đan cũng không bao giờ đến vườn trái cây đó nữa. Nhưng trong đầu cô vẫn còn nhớ rất rõ vườn trái cây trông như thế nào, đặc biệt là tấm bảng gỗ ở bên cạnh hàng rào, vì ở trên đó còn có hình mặt trời nhỏ do cô vẽ, đã nhiều năm như vậy thế mà nó vẫn còn tồn tại. Hình vẽ bằng phấn, sao có thể giữ được nhiều năm vậy được. Lẽ nào cô lại xuyên không về quá khứ? Nghĩ đến trường hợp này, tim Tả Đan Đan đập rất mạnh, thậm chí cô còn xuyên không về tận thập kỷ được thì bây giờ xuyên không về lúc mình còn nhỏ cũng là điều rất có thể xảy ra. Tả Đan Đan ôm ngực, cẩn thận đứng lên, nhìn xung quanh. Nhớ ra phòng gỗ trong vườn trái cây cũng có quần áo mà cô và bà nội từng mặc, cô vội vàng đi về phía phòng gỗ. Quần áo trước kia cô mặc nhất định bây giờ đã không thể vừa được nữa, nhưng quần áo của bà nội thì có thể lấy mặc tạm được, so với dùng tay che như này tốt hơn rất nhiều. Theo ký ức trong đầu, Tả Đan Đan rất nhanh thôi đã tìm được nhà gỗ nhỏ.
Sau khi vào phòng, Tả Đan Đan nhìn một đống đồ trong nhà gỗ với ánh mắt kinh ngạc. Cô nhớ lúc trước bên trong nhà gỗ chỉ chứa một vài món đồ dùng hằng ngày và một chiếc giường gỗ, dùng để cho cô ngủ.
Từ bao giờ lại có nhiều đồ như vậy? Có một túi mì gạo lớn, một vài vật tư sinh hoạt, chất đống chiếm hơn nửa không gian bên trong nhà gỗ. Thậm chí còn có một vài bộ quần áo nữa. Tả Đan Đan nhanh tay lấy bừa một chiếc áo khoác khoác lên rồi mới yên tâm bắt đầu quan sát kĩ căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ quả thực là không lớn, cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông thôi lúc này phải đến mười mấy mét đều chất đồ rồi, bên cạnh còn một vài dụng cụ làm nông, đều dùng để thu hoạch trái cây trong vườn.
Bên cạnh đống dụng cụ làm nông còn một chiếc bàn gỗ nhỏ. Lúc này, trên bàn có một phong thư. Nhìn chữ viết trên đó, Tả Đan Đan kích động chạy vội tới, cầm phong thư lên, mở ra xem. “Cháu gái ngoan, khi cháu nhìn thấy phong thư này chắc chắn bà nội đã không còn nữa rồi.
Bà rất vui, cuối cùng cháu cũng kế thừa vườn quả nhà họ Tả chúng ta rồi.
Hy vọng cháu đừng trách lúc trước bà đã giấu cháu.
Đây là quy tắc của nhà họ Tả chúng ta, bất cứ một người nào được thừa kế vườn trái cây cũng đều phải do kỳ ngộ của bản thân, bà nội lo lắng nếu như nói cho cháu biết trước, rồi sẽ làm cháu mất đi tư cách thừa kế vườn trái cây. …Bà nội không biết cháu sẽ gặp phải khó khăn gì, vậy nên trước đó bà đã chuẩn bị cho cháu rất nhiều thứ… Đan Đan, cháu gái ngoan của bà, gặp phải bất cứ khó khăn gì cũng đừng sợ.
Vườn trái cây này chính là chỗ dựa của cháu, bà nội không thể ở bên cháu cả đời được, hy vọng vườn trái cây này sẽ giúp Đan Đan của bà sống bình an một đời.…Đan Đan, cháu phải nhớ lấy, chuyện vườn quả không được nói với bất cứ một ai cả, cho dù là người thân nhất cũng không được nói.
Đan Đan, cháu nhất định phải nhớ kỹ lời bà nội dặn.” Khi đọc xong nội dung trong thư, trên mặt Tả Đan Đan toàn là nước mắt. Thì ra vườn quả này không ở trong thế giới thực mà tồn tại trong mặt dây chuyền gia truyền.
Nhiều năm nay bà nội nuôi cô lớn là nhờ có vườn trái cây này. Không phải là cô đã về quá khứ… “Bà nội, cháu nhất định sẽ bảo vệ vườn trái cây thật tốt.” Tả Đan Đan lau nước mắt đi..