Cô gái trẻ ngồi bên cạnh Tưởng Vân tên là Bạch Mẫn, mang theo cả kho siêu thị xuyên về đây.
Trước khi về nông thôn cô ta đã chuẩn bị kế hoạch, quyết định đạt đến đỉnh cao của cuộc sống bằng cách dựa vào thị trường chợ đen.
Kiếp trước cô ta làm lụng vất vả mấy chục năm cũng không mua nổi một căn tứ hợp việc, kiếp này cô ta muốn mua một trăm căn!Bạch Mẫn nương theo ánh đèn mờ nhạt trong xe nhìn chằm chằm Tưởng Vân vài lần, cuối cùng đè nén nghi ngờ trong lòng, cũng tiến vào trạng thái ngủ không sâu.
Tưởng Vân cũng không ngủ, mà là dùng tinh thần chăm sóc nơi trú ẩn Tinh Hà.
Một nơi trú ẩn tuyệt vời, có thể mô phỏng đầy đủ một hệ sinh thái, nguồn nước, ánh sáng, đất đai, v…v….
, có thể thực hiện trồng trọt cơ bản, nuôi dưỡng và sinh sản, chăn nuôi và các hoạt động sản xuất khác, để đảm bảo rằng vật chủ của nơi trú ẩn vẫn sống sót được trong sự hỗn loạn và tai họa.
Phần lớn tài sản ở kiếp trước của Tưởng Vân đều đập vào trong nơi trú ẩn Tinh Hà, nơi trú ẩn cô mua mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng cấp bậc cũng không kém, cũng không phải hàng hóa cao cấp bình thường.
Mặc dù trong kho có lương thực dự trữ, nhưng Tưởng Vân nghĩ đất trong nơi trú ẩn cũng hoang vắng, không bằng tiêu hao một chút năng lượng mở ra, bên trong trồng một ít rau và trái cây, còn có thể nuôi một ít gia cầm và gia súc, như vậy mới có thể đảm bảo cung cấp vật tư sinh hoạt.
May mà chức năng của Tinh Hà lớn mạnh, cô chỉ cần vận dụng ý nghĩ là có thể giải quyết xong những chuyện này.
Cũng có thể coi là kiếp trước trồng cây, kiếp này hưởng bóng mát.
Tiếc nuối duy nhất chính là chức năng giao dịch bên trong nơi trú ẩn Tinh Hà đã bị phế đi, toàn bộ nơi trú ẩn bị buộc phải tiến vào chế độ offline.
Có điều Tưởng Vân cũng có thể hiểu được, nếu sau khi vượt qua đại thiên thế giới còn có thể giao dịch, vậy mới không thể tưởng tượng nổi.
Offline cũng rất tốt, chỉ hy vọng nơi trú ẩn này không có bất kỳ trục trặc.
—Trong lúc mê man và buồn ngủ, Tưởng Vân dựa vào toa xe sắt ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, trong xe đã có rất nhiều tiếng ồn ào, thanh niên ngồi bên cạnh cô và đối diện đều đã tỉnh lại, lúc này đang vểnh đầu háo hức nhìn sang toa xe bên cạnh.
Nhân viên phục vụ cầm một chiếc đèn pin chiếu về phía toa này, cất giọng the thé hô to: “Có bác sĩ nào không?" Có bác sĩ nào không? Có bác sĩ hay không?”“Toa số có người ngất xỉu, cần phải giúp đỡ để điều trị!”Tưởng Vân dùng tinh thần thăm dò mô hình y tế trong nơi trú ẩn Tinh Hà một chút, thấy mô hình y tế đều đi theo, cũng không có trục trặc gì, bèn mượn túi che giấu lấy ra một bộ kim châm.
Cô đứng dậy hỏi: “Tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi học y với thầy, tôi có thể làm được không?”.