Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức

chương 17: 17: cùng một loại người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Phù Du“Không phải lên núi đào thổ sản vùng núi bị lợn rừng đâm bị thương nên mới chết.

”Vẻ mặt chị dâu Dương bày ra bộ dáng tôi biết ngay chị cái gì cũng không biết mà, “Nói là đào thổ sản vùng núi, nhưng thật ra là ra sau núi đào kho báu, tôi nghe nói lúc đó Lưu Nhị Oa bị thương nặng như vậy, lúc về trong tay vẫn luôn dùng quần áo bọc một bao đồ lại, nghe nói là một bao toàn thỏi vàng.

” Chính vì đồn như vậy, người được sắp xếp tới giúp đỡ Lưu quả phụ mới vội vàng tích cực như vậy, chính là để ý thỏi vàng nhà người ta đấy.

Cái tên Thẩm Kiến Nghiệp này không chừng cũng có ý nghĩ như vậy, nếu không thì người nào đó lười chảy nhớt sao có thể đột nhiên giúp quả phụ gánh nước chứ?Chỉ là lời này của chị dâu Dương vừa nói xong, Chúc Xuân Nhu nhịn không được, “Là cái thứ đồ không lương tâm nào đồn như vậy hả, Lưu Nhị Oa người ta đến người cũng không còn nữa mà còn đồn người ta như vậy, đây không phải là muốn để cho cô nhi quả phụ người ta không sống yên ổn hay sao?”“Lúc đó Lưu Nhị Oa bị thương, chính là Kiến Quốc nhà tôi tự mình đưa người vào núi đi tìm người, một bao đồ kia là một con gà rừng, lúc đó Lưu Nhị Oa chính là vì con gà rừng kia mới bị lợn rừng tấn công, vốn dĩ muốn cải thiện sinh hoạt cho người nhà ai ngờ được còn đắp mạng vào luôn chứ.

”Lúc này chị dâu Dương mới nói, “A, là gà rừng à?” Bà đã nói mà, làm gì có bảo bối nào chứ, bà còn định buổi chiều đi thăm Lưu quả phụ, không phải thỏi vàng vậy thì không cần đi nữa.

“Còn không phải sao, lúc trước người ta còn đồn con sông ngoài thôn Đại Yển kia của chúng ta có bảo bối, có ai thấy qua đâu chứ?”“Cũng đúng.

” Chị dâu Dương tán đồng gật gật đầu, cũng không biết kẻ nào không biết xấu hổ chỉ thích đồn bậy bạ nữa.

Hai người nói nói liền đến cửa nhà, chị dâu Dương còn vội vàng đi xem náo nhiệt nên nói tạm biệt với hai mẹ con xong liền nhấc chân đi qua nhà Thẩm Kiến Nghiệp.

Mà Thẩm Uyển Chi lại nhớ lại lời mẹ mới vừa nói, hỏi, “Mẹ, con sông bên ngoài thôn của chúng ta còn từng bị đồn là có bảo bối à?”Nhà mẹ đẻ của Chúc Xuân Nhu chính là ở đầu sông Mân kia, cách thôn Đại Yển không xa, đứng ở bờ sông đều có thể nhìn thấy trong thôn nhà mẹ đẻ, nhưng nếu phải đi về một chuyến thì vẫn là rất xa, mặt sông lại không có cầu, phải đi vòng rất xa.

“Đúng vậy, lúc mẹ còn nhỏ có nghe người ta nói, nói chỗ này của chúng ta lúc trước từng xuất hiện hoàng đế, sau khi hắn thua trận liền đem tất cả châu báu đổ xuống ở cửa sông này.

” Chúc Xuân Nhu cảm thấy đây chỉ là tung tin vịt, cho dù không phải thì chuyện đó cũng là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, nếu thật sự có thứ tốt thì đã sớm bị lấy sạch rồi, đó là sông đó chứ có phải là ở bên đường đâu.

Chúc Xuân Nhu không để ý, nhưng Thẩm Uyển Chi lại biết, con sông này đúng thật là có bảo bối, đời sau từng có đăng báo, hoàng kim trăm triệu năm, đủ mua căn nhà to cỡ tòa thành chứ không phải là tung tin vịt đâu, trước kia cô cũng từng xem tin tức, không nghĩ tới bản thân vậy mà tới chỗ này.

Chẳng qua mấy cái này cũng không liên quan tới cô, giống như mẹ đã nói, đó là sông chứ không phải ở bên đường, một con vịt trên cạn như cô đừng mơ mộng xuống sông mò bảo bối, ngay cả cá trong sông cô còn không cách nào bắt được thì nói gì, chỉ là cảm thấy tò mò, cũng không biết rốt cuộc ở dưới có bao nhiêu bảo bối.

Chúc Xuân Nhu vừa nói vừa đẩy cửa rào ra, chồng và con trai còn chưa về, đoán chừng chắc là cũng đang ở nhà của Thẩm Kiến Nghiệp.

Thẩm Kiến Quốc là anh cả của Thẩm Kiến Nghiệp, lại sắp làm bí thư chi bộ, đi qua xử lý cũng là chuyện đương nhiên, Chúc Xuân Nhu thật ra cũng không quan tâm, bỏ rổ xuống cũng chuẩn bị đi qua xem thử.

Thẩm Uyển Chi đi theo mẹ, còn chưa đi đến sân nhà thím hai thì đã nghe tiếng khóc của Trương Thúy Anh, ồn như thể cả nhà họ Thẩm bắt nạt bà ta, muốn chết muốn sống, cho dù bị cán bộ thôn lôi kéo thì vẫn còn bày ra tư thế muốn đâm tường.

“Trương Thúy Anh, cái đồ không lương tâm nhà cô, làm trò trước mặt tất cả người trong thôn đánh con trai tôi, tôi còn chưa có tìm cô tính sổ, cô còn chó dữ cắn người trước.

” Nói chuyện chính là Thẩm lão thái thái, cũng chính là bà nội của Thẩm Uyển Chi.

Thẩm lão thái lúc nói chuyện tràn đầy năng lượng, bà ta yêu thương con út nhất, cũng sống cùng với cả nhà con út, ngày thường sẽ không bao giờ quản hai nhà thằng cả thằng hai, nhưng cũng mặc kệ, con dâu so với con trai, khẳng định vẫn phải che chở con trai, nghe nói hai vợ chồng đánh nhau, cho nên lập tức xông qua muốn tìm Trương Thúy Anh tính sổ.

“Ui da, tôi đây là cái mệnh gì vậy chứ, nam nhân bị quả phụ câu đi thì thôi, mẹ chồng còn mang theo người một nhà tới cửa bắt nạt một mình tôi, tôi không sống nữa.

”“Không phải chỉ là giúp đỡ gánh hai xô nước sao? Đáng để cô đòi chết đòi sống như vậy hả? Người trong thôn giúp đỡ làm việc bộ ít lắm sao? Chuyện Lưu Nhị Oa người ta giúp sửa chuồng heo cho nhà cô lúc còn sống cô quên rồi à, cái thứ không lương tâm.

” Thẩm lão thái hiên ngang lẫm liệt mở miệng.

Chúc Xuân Nhu và Thẩm Uyển Chi còn chưa đi đến đã nghe được lời này của Thẩm lão thái, quả thực không phải bà già chuyên gây thị phi, vô cớ gây rối mà bọn họ quen biết.

Đến cả người xem náo nhiệt ở gần đó cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Thẩm lão thái nhìn nhiều hơn một cái, lời này thật không giống như lời Thẩm lão thái nói.

Thẩm Uyển Chi không quá thân thiết với người bà nội này, Chúc Xuân Nhu thì hiểu rõ bà ta, nghe được lời này lập tức liên tưởng đến lời chị dâu Dương nói, xem ra chuyện gánh nước hôm nay nói không chừng là do Thẩm lão thái kêu con trai đi làm.

Dù sao bà là con út trong nhà, bà sợ nhất là gia đình người ta không hoà thuận, nhưng nhà của chính mình mà bà ta còn không sai sử được, này còn không phải đã đánh chủ ý tới trên người Thẩm Kiến Nghiệp rồi sao.

Nói qua nói lại thì bà ta và Trương Thúy Anh chính là cùng một loại người, có tiện nghi để chiếm thì mới có thể nói lời hay.

Vốn dĩ Chúc Xuân Nhu muốn kêu chồng và con trai về ăn cơm, hiện tại thì lại lười đi kêu.

Dù sao xử lý xong thì sẽ lập tức về nhà, bà không tin cán bộ và người cả thôn vẫn luôn ở đây nhịn đói.

Bà vừa quay đầu liền gặp Lý Tú Nga, “Chị Tú Nga, cũng tới đây kêu anh Hà nhà chị về ăn cơm à?”Thẩm Uyển Chi cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Dì Tú Nga.

”Lý Tú Nga nhìn thấy Chúc Xuân Nhu gật gật đầu, “Đúng vậy, cô cũng tới kêu Kiến Quốc nhà cô về ăn cơm nhỉ?” Sau đó lại nhìn Thẩm Uyển Chi nói một câu, “Ai da Yêu Muội Nhi của chúng ta càng ngày càng đẹp nha.

”Chúc Xuân Nhu cười cười, “Tôi không đi kêu nữa, chờ bọn họ xử lý xong thì tự động về thôi.

”Chồng của Lý Tú Nga một không làm quan, hai lại không phải thân thích của nhà họ Thẩm chỉ đơn thuần tới xem náo nhiệt, bà không biết một đại nam nhân sao lại thích xem náo nhiệt tới như vậy nữa, “Vậy tôi đi gọi lão Hà về đây.

”“Được, vậy tôi về trước.

” Chúc Xuân Nhu vừa muốn đi, lại bị Lý Tú Nga giữ chặt.

“Xuân Nhu, cô đợi chút.

” Vừa nói còn kéo bà ra xa một chút.

Thẩm Uyển Chi đoán dì ấy có chuyện muốn nói với mẹ, ngoan ngoãn không có đi theo qua đó.

Lý Tú Nga nhìn về hướng Thẩm Uyển Chi, nghĩ tới lời chồng nói với mình, lại nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai mới nhỏ giọng nói cho Chúc Xuân Nhu biết Trương Thúy Anh còn chưa hết hy vọng với Yêu Muội Nhi, muốn Thẩm Kiến Nghiệp tìm Thẩm Kiến Quốc nói chuyện, kết quả chuyện này còn chưa nói, trái lại Thẩm Kiến Nghiệp còn đi gánh nước cho quả phụ, cho nên Trương Thúy Anh mới tức giận như vậy.

Chúc Xuân Nhu vừa nghe tức khắc lại có xúc động muốn đánh người, Lý Tú Nga nháy mắt với bà, “Cô cũng đừng nóng vội, cô không phát hiện người mẹ chồng này của cô rất dễ dàng nắm Trương Thúy Anh sao? Chỉ cần để mẹ chồng cô vẫn luôn tìm Trương Thúy Anh nói chuyện này, bà ta chính mình đều ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có hơi sức nhìn chằm chằm Yêu Muội Nhi của chúng ta không bỏ nữa chứ?”Thật đúng là đạo lý này, tục ngữ có câu ở ác gặp ác.

Lý Tú Nga thấy Chúc Xuân Nhu không cự tuyệt, tiếp tục nói, “Cô cũng đừng sợ khó xử, tôi còn phải đi tìm lão Hà về ăn cơm, chuyện này tôi giúp cô làm là được.

”Chúc Xuân Nhu tức khắc không biết nên nói cái gì, “Chị Tú Nga, chuyện nhà tôi sao còn có thể làm phiền chị chứ.

”Lý Tú Nga vỗ vỗ tay Chúc Xuân Nhu, “Em gái Xuân Nhu, chúng ta là hàng xóm nhiều năm như vậy, bình thường Kiến Quốc lại bận bịu giúp nhà tôi không ít, cô đưa Yêu Muội Nhi về nhà là được, chuyện này chỉ cần một câu, có gì mà phiền hay không phiền chứ.

” Kỳ thật bà cũng có lòng riêng, thằng hai nhà bà sắp phải cưới vợ, đây không phải còn muốn làm hai bộ ngăn tủ, đến lúc đó còn không phải nhờ Thẩm Kiến Quốc giúp sao, quan hệ tốt một chút, tiền công cũng có thể tính ưu đãi một chút.

Tất nhiên Chúc Xuân Nhu cũng biết, chẳng qua đây cũng không tính là chuyện gì, quan hệ hai nhà vốn dĩ cũng không tệ lắm, cho dù là không giúp đỡ, chồng mình tính tiền công cũng chỉ lấy một chút tượng trưng thôi.

Được Lý Tú Nga giúp đỡ, Chúc Xuân Nhu thật sự đưa Thẩm Uyển Chi về nhà, mới đi được vài bước liền nghe được âm thanh bén nhọn của Thẩm lão thái, “Hay cho Trương Thúy Anh cô, cháu trai lớn của tôi mua bánh hạch đào về vậy mà cô dám ăn mảnh, ai chao tôi đúng là mệnh khổ mà, con trai vất vả nuôi lớn đều thành nhà người ta, cái đồ bất hiếu nhà cô, tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi không để yên cho cô đâu……”Hay lắm, dựa theo đức hạnh của Thẩm lão thái, chuyện này ít nhất cũng lăn lộn Trương Thúy Anh hơn nửa tháng.

Thẩm Uyển Chi nghĩ thầm, hy vọng Trương Thúy Anh không có tới gây chuyện, cha mẹ cũng đừng luôn muốn tìm đối tượng cho mình.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio