Lăng Hào trả lời xong, dây đàn căng chặt trong lòng mấy năm nay như thể bất giác thả lỏng. Thậm chí đáy lòng còn sinh ra một vài ý tưởng không thực tế. Cậu dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê rồi nói: “Nếu sau này có cơ hội...”
Nhưng nói đến đây thì ngừng, bởi vì trong lòng cậu biết rõ ràng nhất, không có sau này mà cũng chẳng có cơ hội nào cả.
Dường như Nguyễn Khê biết cậu muốn nói gì, nhưng ánh mắt cô cũng không hiện lên vẻ buồn bã mà cất giọng thoải mái, như thể đang nói về một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, bổ sung câu nói của cậu: “Nếu về sau có cơ hội, tôi sẽ tới thăm nhà cậu.”
Có lẽ bị Nguyễn Khê cảm nhiễm, Lăng Hào bỗng cảm thấy không có gì phải sầu khổ bi thương hết.
Khóe miệng cậu giương lên, gật đầu với Nguyễn Khê: “Ừ.”
Chính Lăng Hào cũng cảm thấy đây chỉ là lời nói suông. Nhưng Nguyễn Khê lại biết, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu phải trở về nơi mình nên đến. Cậu vốn không thuộc về ngọn núi lớn này, về sau cũng sẽ không ở đây, Lăng Hào có mảnh trời riêng của cậu ấy.
Không nhắc tới chuyện này nữa, Nguyễn Khê nhìn về mẩu gỗ trong tay Lăng Hào, thay đổi câu chuyện hỏi cậu: “Đây là cái gì thế?”
Lăng Hào giơ mẩu gỗ trong tay lên, để cô nhìn: “Là heo.”
Nguyễn Khê phì cười một chút, đây chẳng phải đầu heo à? Là con heo cô kêu cậu khắc.
Lăng Hào nói: “Chờ tôi khắc xong lại đi lên núi tìm một chút nguyên liệu làm thuốc màu, nhuộm nó thành màu hồng nhạt.”
Nguyễn Khê chọc chiếc mũi heo vẫn chưa thành hình: “Cho nên gọi nó là chú heo màu hồng.”
Bởi vì lần này ra cửa may quần áo cho người ta, nên có lẽ phải ở nhờ nhà người ta một đêm. Vì vậy trước khi đi, Nguyên Khê ở nhà thu dọn một bộ quần áo tắm rửa cùng đồ dùng vệ sinh, cũng chào hỏi với Lưu Hạnh Hoa.
Lưu Hạnh Hoa tiễn cô ra cửa còn dặn dò: “Phải chăm sóc cho mình thật tốt nhé.”
Nguyễn Khê mỉm cười: “Cháu không những có thể chăm sóc tốt cho mình, mà còn chăm sóc tốt cho ông thầy mình nữa cơ.”
Lưu Hạnh Hoa giơ tay vỗ cô một chút: “Đã là thầy rồi, còn gọi ông.”
Nguyễn Khê không cãi lại bà ấy, nhanh chóng hôn lên trán bà nội một cái rồi cõng túi lập tức xuất phát.
Bà Triệu người bạn già của Lưu Hạnh Hoa lại đây tìm bà ấy, vừa vặn chứng kiến một màn này. Vì thế khuôn mặt đầy nếp nhăn cười rộ trêu ghẹo bà ấy: “Tôi thấy chắc Tiểu Khê đường tinh chuyển thế nên mới ngọt ngào như vậy. Mặt già này đều cười sắp nở hoa rồi.”
Lưu Hạnh Hoa tươi cười đầy mặt lườm bà Triệu một cái: “Bà mới nở hoa ý.”
Bà Triệu không cãi cọ cùng bà ấy, lại hỏi cô: “Tiểu Khê giờ lại đi học nghề cùng với ông thợ may à?”
Lưu Hạnh Hoa nói: “Bây giờ không chỉ phải đến nhà ông thợ may, mà còn đi theo ông ấy đến nhà người ta may quần áo nữa.”
Bà Triệu nghe thấy lời này ánh mắt sáng lên: “Ồ, trước kia ông thợ may chưa từng dẫn ai ra cửa đi may đâu? Ông ấy thật sự đã khẳng định Tiểu Khê rồi. Nói không chừng lần này đi ra ngoài, còn có thể mang chút tiền công về cho bà đấy.”
Lưu Hạnh Hoa cảm thấy rất hãnh diện, trong lòng không khỏi vui mừng, cười nói: “Quả thật trước Tiểu Khê nhà tôi, thì ông ấy chưa từng dẫn ai ra cửa đi may quần áo cùng. Bà cũng nghĩ thử mà xem, lúc trước ông ấy cũng chưa từng nghiêm túc nhận ai làm học trò đâu.”
Ánh mắt bà Triệu lộ vẻ tán thưởng: “Tiểu Khê đúng là giống ba con bé, là đứa có tiền đồ. Con cả nhà bà ấy à, đúng là thật sự rất xuất sắc. Cả núi Phượng Minh này của chúng ta, cũng chỉ có một mình cậu ấy làm cán bộ đường hoàng.”
Lưu Hạnh Hoa càng cảm thấy tự hào hơn, vẻ mặt tràn đầy tươi cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Ôi giời, có tiền đồ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Trời nam đất bắc không về nhà, bao nhiêu năm rồi chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Đây là chuyện già trẻ đều hiểu rõ, bà Triệu nói: “Đây cũng hết cách, ở bộ đội chính là bận…”
Nguyễn Khê đeo túi đến nhà ông thợ may, cô mới vừa rót cốc nước uống được hai ngụm thì đã có bốn thanh niên trai tráng đến gõ cửa đi vào.