Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

chương 567-568

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như điều kiện nhà Tô Hiểu Mạn ở trong thành phố tốt, Tạ Minh Đồ lại làm một công việc cực kì có thể diện tại đơn vị, đến lúc đó bà ta tới nhà thân thích cũng có thể nói cái này với họ, cũng có thể tăng thêm thể diện cho bà ta và Tạ Phiêu Phiêu, xác xuất thân thích nhận Phiêu phiêu ở lại cũng tăng lên.

Đương nhiên, nếu người nhà Tô Hiểu Mạn đồng ý giới thiệu một công việc tốt cho Phiêu phiêu, giới thiệu cho Phiêu phiêu một đối tượng tốt thì chẳng còn gì bằng nữa.

Chuyến đi này mục đích của Tôn Phong Tranh chính là để cô con gái Tạ Phiêu Phiêu ở lại thành phố lớn.

“Thân thích kia của tôi ở tại cái hẻm gì đó…, đúng, chính là đuôi…”

“Hiểu Mạn à, cháu đừng ngại mẹ con nhà thím làm phiền nhà cháu, lúc này đi ra bên ngoài, người cùng một thôn phải giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ điều kiện nhà cháu tốt, cũng phải giúp mấy người ở trong thôn, lấy mặt mũi cho cha mẹ cháu.”

“Thím Tôn, thím đi ngàn dặm xa xôi tới thủ đô thăm người thân, chúng ta là người cùng một thôn, khẳng định là cháu sẽ giúp dì.” Tô Hiểu Mạn cười cười: “Trùng hợp, chỗ này cháu biết, bên cạnh có một gian viện không lớn lắm còn bỏ trống, hai người đón xe đi trực tiếp qua bên đó, ở lại cái viện kia, chờ thân thích của hai người trở về, hai người đi một chút là biết, ở đó cũng thuận tiện.”

Tôn Phong Tranh vội vã, đỏ mặt nói: “Đón xe mất bao nhiêu là tiền, đoạn đường này chúng tôi ra đây, không mang theo bao nhiêu tiền cả, nhà ở cũng cần phải mất tiền thuê, chúng tôi…”

Mà Liễu Thục Phượng đứng một bên thì hào khí nói: “Chúng ta đều là người cùng một làng, tôi cho bà mượn hai mươi khối, về sau trả lại tôi, các người cứ gọi xe mà đi trước đi thôi, con rể tôi cũng phải lái xe đi.”

Tô Hiểu Mạn giúp hai người bọn họ gọi một chiếc taxi, đưa hai mẹ con nhà họ lên xe taxi, lại nói địa chỉ với tài xế, sau khi lên xe thì Tôn Phong Tranh đứng ngồi không yên, bà ta nhô đầu ra khỏi cửa sổ: “Hiểu Mạn, nhà cháu ở chỗ nào vậy? Ngày mai để Phiêu phiêu tới nhà cháu chơi.”

“Nhà cháu ở… Này, Dao Dao, con đang làm cái gì vậy— “ Nói rồi, Tô Hiểu Mạn quay đầu mở cửa xe nhà mình ra, đi lên xe ôm cô con gái Dao dao vào trong lòng, lúc này cửa xe cũng đóng kín.

Tạ Minh Đồ ngồi trên ghế điều khiển, Tô Quốc Đống ngồi ở ghế phó lái, Liễu Thục Phượng và cô ôm hai đứa nhãi con ngồi ở ghế sau.

Liễu Thục Phượng nhìn thấy cô đi lên thì an tâm: “Con không nói địa chỉ cho cô ta chứ?”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi,, sớm biết như vậy không ngồi cùng chỗ với bọn họ.” Liễu Thục Phượng cũng sợ hai mẹ con nhà này bám lấy rồi ỷ lại vào con gái của bà.

Mấy năm nay, bà cũng nghe được không ít chuyện ở trong thôn, nhà nào giàu có cũng phải dẫn người dân trong thôn đi làm ăn kiếm chút tiền, bình thường cũng thôi đi, nhưng mà bà biết hiện tại con gái bà vừa mở nhà máy, chỉ sợ xảy ra sự cố gì.

Hiện giờ người lập nghiệp mở xưởng không ít, trong thôn bên cạnh cũng có người mở xưởng gia công rồi vì đó mà phất lên, khiến cho mọi người trong thôn ai cũng ao ước, nói anh ta là tiểu tử nghèo xoay người.

Mà tâm nhãn tên tiểu tử nghèo này cũng tốt, cảm thấy các thôn dân đang tán dương hắn, tôn sùng hắn, trước kia còn có người giúp đỡ hắn, cũng cho rằng một mình mình giàu có lên là không tốt, hắn muốn dẫn theo thôn dân cùng kiếm tiền, thế là thuê người làm việc trong xưởng toàn thuê người trong thôn của hắn… cuối cùng về sau bắt đầu không ổn.

Hãng công ty của hắn xảy ra sự cố, thiếu một đống nợ lớn, không duy trì được nhà máy mãi, tới tiền lương công nhân cũng không trả hết được, tất cả thôn dân đều đuổi theo hắn để đòi nợ…

Sự cố như thế nào chẳng phải là một ví dụ ư?

Liễu Thục Phượng nói hết cho Tô Hiểu Mạn nghe những chuyện mà mình được biết đó, “Về sau nếu con tuyển người vào trong xưởng thì cũng nên chú ý một chút, tốt nhất đừng tuyển người trong cùng một thôn của chúng ta, có một người nhất định sẽ có người thứ hai thứ ba thứ tư, đến lúc đó tất cả mọi người đều đổ thừa ỷ lại vào con, con sai bọn họ đi làm việc, nhưng lại cùng một thôn thì không được tự nhiên lắm…. Đây chính là điển hình câu mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.”

“Trên xe lửa mẹ đã xem xét Tôn Phong Tranh nên cô ta có chủ ý gì mẹ biết hết, mấy người trẻ tuổi các con không thể vì mặt mũi mà không từ chối người khác biết không.”

Tô Hiểu Mạn tán dương: “Mẹ, mẹ thật là nhanh trí.”

Tô Hiểu Mạn đã sớm biết rõ mẹ cô Liễu Thục Phượng là một người tự hiểu rõ mười phần ở một số phương diện, mạch não của bà phát triển hơn nhiều so những thôn dân bình thường.

“cái đó là đương nhiên.” Liễu Thục Phượng vỗ đùi: “Nếu mẹ con không cơ linh thì sao mà con có thể gả cho Tiểu Đồ được?”

Tạ Minh Đồ đang lái xe lập tức đáp: “Cảm ơn mẹ đã gả Mạn Mạn cho con.”

“Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, mẹ cũng có nhiều thêm một đứa con trai tốt như con, con rể tốt cũng coi như một nửa đứa con trai của mẹ rồi.”

“Ha ha, lão Tô, nếu mà tôi có thể sinh ra đứa con trai cả thông minh lại đẹp trai như vậy thì tốt quá, nếu một mình tôi có khi cũng ổn lắm chứ, lại còn nhiều thêm cả ông, trung hòa một chút, nhà ta chỉ còn lại có ba thằng họ Tô phá của kia thôi,”

Tô Hiểu Mạn: “...”

May mà mấy người anh trai cô không có ở đây.

Tô Hiểu Mạn dẫn Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống đi tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, xác thật là Tô Quốc Đống bị chẩn đoán nhầm bệnh, sau khi kiểm tra cẩn thận lại một lượt thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nằm viện trị liệu một đoạn thời gian mà thôi.

Liễu Thục Phượng nghe được kết quả này, bản thân mình còn chưa vui mừng được bao lâu, lại thấy kết quả khám bệnh thông báo rằng bản thân bà cũng có vấn đề, may là mới giai đoạn đầu, vừa khéo thích hợp nhập viện điều trị.

Đối mặt với cái kết quả như vậy Tô Hiểu Mạn lo sợ không thôi, "Mẹ, may mắn cha con bị cái bệnh đó."

"Bệnh của cha thì không sao ngược lại lại xem ra bệnh trên người mẹ."

"Về sau hai người nên tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm."

"Biết rồi biết rồi."

Thế là cả hai vợ chồng Tô Quốc Đống cùng nhau nhập viện, bản thân bệnh của Tô Quốc Đống thì không cần phải nằm viện, ở nhà để thầy Quan điều dưỡng bằng trung y càng phù hợp hơn nhưng mà bệnh của Liễu Thục Phượng thì cần phải can thiệp một cuộc tiểu phẫu.

Tô Quốc Đống nghĩ dứt khoát ở bệnh viện cũng nhau với người bạn già, cũng có thể chăm sóc cho nhau.

Tô Quốc Đống: "Thục Phượng à, vui vẻ thật đấy, được nằm viện cùng một chỗ với bà ở bệnh viện thủ đô, cả đời này của chúng ta nào có những chuyện như vậy, chờ tới khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, khẳng định lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện này."

Liễu Thục Phượng lôi kéo tay áo con gái: "Xong rồi, đầu óc cha con có vấn đề."

Tô Hiểu Mạn: "..." Được rồi, các cô là con cái thì có quyền gì mà lên tiếng chứ.

Cha mẹ vui vẻ là được rồi.

"Nếu tới cái này mà ông cũng không nhớ được vậy ông chính là ông lão đãng trí, nghe không, ban nãy có một nữ y tá trẻ tuổi nói, ông lão đãng trí ngồi xe lăn ở dưới tầng trệt kia, ông ấy bị bệnh đãng trí của tuổi già, tới cháu của ông ấy mà ông ấy cũng không nhớ được..."

Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống được sắp xếp nằm chung một phòng bệnh, vốn là phát hiện mình bị bệnh lại còn phải giải phẫu nên tâm tình Liễu Thục Phượng không được tốt lắm, nhưng mà bà chỉ cần nhìn thấy chồng mình ở trong phòng bệnh lại nhất thời sinh long hoạt hổ.

Bà còn giật dây con gái mình, "Con nói xem có cần đưa cha con đi kiểm tra lại mấy lần xem sao không? Nhỡ đâu lại kiểm tra ra mấy căn bệnh khác thì sao?"

Tô Hiểu Mạn xấu hổ: "Mẹ, cái bệnh này không có khả năng từ không biến có được."

Liễu Thục Phượng đành phải thở dài một hơi, thành thật làm giải phẫu, ở cùng ông chồng cá mè một lứa dưỡng bệnh trong phòng bệnh.

Sau khi làm giải phẫu xong không bao lâu, bà bắt đầu la hét đòi trở về nhà, hai người bọn họ ở trong bệnh viện sắp chán ngấy tới nơi rồi: "Bệnh viện Thái Bạch, vừa nghe đã cảm thấy không được vui lắm rồi."

Tô Quốc Đống: "Đúng thế đúng thế."

Nhưng mà hai người bệnh bọn họ lại rất thích nhà vệ sinh trong bệnh viện, cảm thấy nhà vệ sinh sạch sẽ, mà dưới sân toà cao ốc bệnh viện trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, bọn họ còn nhìn thấy cả người ngồi xe lăn nữa.

Tô Quốc Đống cảm thấy cực kỳ hâm mộ ông lão ngồi xe lăn kia, "Cái xe đi thay cho đi bộ này nhìn còn thời thượng hơn cả mays cái xe đạp của người trẻ tuổi."

Liễu Thục Phượng không lưu tình chút nào: "Chân ông cụt mất thì để cho con gái sắm cho ông một chiếc."

"Bà già này, nào có ai nói chuyện giống như bà chứ?!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio