Chị dâu cả lộ vẻ mặt mỉm cười, nói với Tô Hiểu Mạn vài câu, cho cô một túi táo đỏ nhỏ, cũng tới hai mươi quả, bên chỗ chị cũng chẳng có thứ gì tốt, túi táo đỏ này liền dùng tới làm quà cảm ơn đối phương ngày hôm qua đã cho bọn nhỏ bánh rán nhân hẹ.
“Cầm ăn đi, ăn cho ngọt miệng, chỉ có chút ít này.
”“Cảm ơn chị cả.
”Tâm tình hôm nay khi Tô Hiểu Mạn ra cửa thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều, ngày hôm qua ra vào nhà họ Tạ đều muốn đoạt đồ trên tay cô, cuối cùng hôm nay cũng được cho đồ, đãi ngộ của cô cũng bắt đầu có sự thay đổi.
sáng nay lúc cô ra cửa, có lẽ là biết cô thích ăn mật ong, Tạ Minh Đồ lại không biết lấy ra từ đâu cho cô một lọ mật ong vàng óng ánh, để lại trên bàn.
Có lẽ là quà cảm ơn ngày hôm qua Tô Hiểu Mạn đã giúp anh cắt tóc.
Tô Hiểu Mạn không biết Tạ Minh Đồ lấy quả dại, mật ong, còn có con thỏ hoang trong giỏ tre kia ở đâu ra, hiện tại tất cả mọi người ai cũng ăn không đủ no, trên núi có chút quả dại đều bị người ta hái bằng sạch, nào còn chờ đến lượt người chậm tay, nhưng mà Tạ Minh Đồ lại có thể hái được.
….
Có thể đoán được cả người anh lúc nào cũng dơ bẩn là từ đâu mà ra.
Tô Hiểu Mạn phỏng đoán anh có nơi cất giấu đồ vật ở trên núi, cũng không biết anh giấu ở chỗ nào.
Nói không chừng là đào một cái hố chôn đồ muốn cất giấu xuống.
“Thật giống một con chó con.
”Nghĩ tới khả năng này, Tô Hiểu Mạn cười cười lắc đầu.
Đi tới căn nhà cũ ở chân núi, Tô Hiểu Mạn lấy chìa khóa mở cửa ra, căn nhà này có một đoạn thời gian không có ai tới, có một tầng bụi mỏng, Tô Hiểu Mạn vẫy vẫy tay, cầm lấy cái chổi quét qua loa một chút.
“Khụ khụ.
”Tô Hiểu Mạn phát hiện trong căn nhà cũ này cũng có một số đồ vật cũ mà cô để lại, có non nửa túi bột mì cùng với gia vị như dầu muối tương giấm gì đó, mỗi thứ đều còn có một chút, còn có một cái nồi cũ rỉ sắt.
Cô đi múc nước, cọ rửa cái nồi sắt hết lần này tới lần khác, chắc là có một thời gian không đụng tới, trong nước vẫn còn phủ một tầng rỉ sắt.
….
.
Có lẽ như vậy có thể bổ sắt cho cơ thể?Lại rửa qua nồi một lần nữa, đổ nước vào, đặt lồng hấp lên trên, Tô Hiểu Mạn tính tận dụng số nguyên liệu nấu ăn còn lại, làm vài cái màn thầu nở bung.
”Vì sao lại làm “cái màn thầu nhỏ”?— Đương nhiên là bởi vì quá ít bột mì.
Tô Hiểu Mạn tính toán đợt chút nữa tới nhà cậu cả mình, đương nhiên là cần phải mang chút đồ đi, tăng chút cảm tình với nhà cậu cả.
Tô Hiểu Mạn tận dụng số mật ong hiện có, đường đỏ, táo đỏ và bột mì, trước tiên là cho nước với đường vào nhào bột, ủ bột chờ cục bột lên men, rửa sạch sẽ táo đỏ rồi lấy khăn lau khô, cô nếm thử một quả táo đỏ, ngọt cực kì, ăn rất ngon.
Chờ bột lên men rồi, cho thêm vụn táo đỏ vào, nặn cục bột rồi chia làm ba phần, để ba cái cục bột đã nhào xong bên nhau, nhào nặn rồi nắm thành từng cục tròn nhỏ, trên đỉnh rắc thêm ít vụn táo đỏ để trang trí.
lại chờ lên men thêm mười phút nữa, để mấy cục bột vào trong lồng hấp, nấu lửa lớn khoảng mười lăm phút, đã làm xong một mẻ màn thầu đường đỏ nở bung.
Chiếc màn thầu nhỏ màu đỏ nâu, trên đỉnh nứt ra tự nhiên, giống như một bông hoa đang nở rộ, màn thầu mềm mại thơm ngọt, tản mát ra từng luồng hương táo.
Tô Hiểu Mạn không nhịn xuống được, trực tiếp ăn một cái, bàn tay trắng nón tách đôi một chiếc màn thầu nhỏ, mũi ngửi được hương táo càng đậm hơn, khi ăn vào miệng vẫn còn hơi nóng, vị ngọt của đường đỏ lập tức tan ra ở trong khoang miệng.
Màn thầu này quá thơm.
Tổng cộng Tô Hiểu Mạn làm tám cái màn thầu, trong đó bốn cái mang tới nhà cậu mình, chính mình ăn một cái, mang về nhà hai cái, còn một cái cầm về buổi tối đút cho Samoyed ăn.
.