Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

chương 69-70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết được chuyện này, Triệu Thanh Thanh trộm cảm thán một câu: “Xem ra chúng ta tới không đủ sớm.”

Hiện tại người ta đã không còn muốn tiếp đãi những nhóm học tập khác nữa, vậy thì sẽ dạy cho bọn họ sao?

Khương Yến Đường tiếp một câu: “Cứ học hành tử tế là được.”

Chu Hạ Cường lái xe ở đằng trước, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Có một số người từ trong thành tới, chỉ biết nói ngoài miệng nhưng lại không làm được như mình nói, lão già tôi không thích những người như vậy.”

Tô Hiểu Mạn: “Bác này, chúng cháu nhất định sẽ lời nói đi đôi với việc làm.”

Lúc mà Tô Hiểu Mạn đang nói chuyện, cảm thấy cả người mình đều run rẩy, cảm thực giống hệt như vừa đang ngồi trên “máy rung thịt”.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên máy kéo, ngồi trên thứ này, như thể ngồi trên ghế mát xa vậy, bánh xích của máy kéo có chút giống với xe tăng, tựa hồ cũng là vương giả của mọi loại địa hình, chỗ nào cũng có thể lái qua được nhưng mà….

Nhưng mà ngồi ở trên này thì không được dễ chịu cho lắm.

Nếu mà ngồi nửa ngày, chắc không còn mông luôn.

— quả nhiên là máy “rung thịt.”

Chu Hạ Cường vừa định trả lời thì thấy phía trước có một người đàn ông đội mũ rơm đứng ở ven bờ ruộng bên đường, vẫy tay với bọn họ, miệng còn gọi Chu tam bá.

Xe dừng lại ở ven đường, người đàn ông đội mũ rơm nói máy kéo trong thôn của họ hỏng rồi, giờ đang phát sầu lên được, đại đội trưởng bảo anh ta đi tìm người sửa, mà trong thôn người duy nhất biết sửa máy kéo chỉ có Chu Hạ Cường.

“Gọi bác ba tới xem qua, chứ bên đó không ai sửa được, bác Chu mau đi xem giúp đi ạ.”

“Không quá xa.”

“Đang đi đường thì vừa khéo gặp mọi người.”

Đúng lúc này, Tô Hiểu Mạn mới biết ngữ khí hơi chanh chua như Chu Hạ Cường vậy mà lại biết sửa máy kéo, nghe nói nhưng cái máy kéo xung quanh gặp vấn đề gì người ta đều gọi ông tới sửa.

Hiện tại nghe được bên đó xảy ra chuyện, mấy đội ngũ cũng hỗ trợ cho nhau, bọn họ lái xe về hướng bên kia, chỉ đến để xem tình huống bên kia thế nào trước, cũng có thể hóng hớt được chút.

Lái xe trên đường đất 10 phút, đã nhìn thấy một chiếc máy kéo màu vàng đất dừng ở gốc cây gần đó, xung quanh có bảy tám người đàn ông vây quanh.

“Lại có người tới đây? Mấy người này lạ mặt? Lại tới để “học tập” hả?”

“Chúng ta đang bận.’

“Bác Chu tới xem hộ, chúng cháu không tìm ra được vấn đề, nhưng mà xe không chạy được không nhúc nhích chút nào….”

Chu Hạ Cường xuống xe, Tô Hiểu Mạn cũng xuống xe cùng luôn.

Chu Hạ Cường cầm chìa khóa máy kéo, mở cánh cửa ra, một đợt âm thanh lớn và khói đen phun ra, tiếng động này gần như có thể làm mặt đất chấn động.

“cái này cũng không có vấn đề gì cả.”

Chu Hạ Cường kiểm tra nửa ngày, cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề cả, nhưng mà không lái được,

“Bác Chu, tới bác còn không thấy được thì làm sao đây?”

“Trước kia cũng chưa từng gặp phải chuyện này.”

“Khó quá.”

Thấy vậy, mấy người đàn ông bắt đầu hoảng lên, mấy ngày nay trong thôn bọn họ có chuyện gì cũng đều phải dùng máy kéo, nếu mà hỏng thì không có phương tiện để làm việc, nếu mà không sửa được thì càng khó khăn hơn, giá cả mua một chiếc máy kéo không thấp chút nào.

Tới những vùng khác gọi người về sửa, cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền.

“Mọi người tập chung, tôi muốn nhìn bên này, phục vụ, nâng lên một chút.” Ngữ khí của Chu Hạ Cường không tốt lắm, giọng nói mang theo chút ấm ách, như thể bắt đầu nóng giận: “Mấy người các cậu, đứng tránh ra đi, che hết lại.”

Những người khác không biết gì về sửa máy kéo, nghe xong lời nói thì tản ra bốn phía, những người như hai người Triệu Thanh Thanh, và Đường Kiến Cường, đã sớm tìm một chỗ thoải mái ngắm phong cảnh rồi.

hai người này không có hứng thú với việc sửa máy kéo.

Hà Lượng còn lưu tâm nhìn Trương Lị Lị, nhưng mà Trương Lị Lị không thèm để ý gã ta, lấy một bình nước từ trong túi ra uống.

Anh Trần ngồi thẳng trên mặt cỏ, còn tới tìm người đàn ông đội mũ rơm kia mượn mũ rơm để đội, đi tới bên này nói chuyện trong thôn.

“Bên này các cậu có bao nhiêu hộ?”

“Bên kia là giống gì vậy, sản lượng có tốt không?”

“Khá hơn nhiều so với bên chỗ tôi, mấy đội các cậu mua không ít máy kéo đâu nhỉ?”

Tô Hiểu Mạn đi theo mọi người tới bên cạnh, lại đột nhiên thấy Tạ Minh Đồ vẫn đứng bên chiếc máy kéo, đang muốn đi tới kéo anh một chút, lại nghe anh thốt ra một câu: “Tiếng nó không đúng lắm.”Tô Hiểu Mạn: “... sao vậy? Tiếng gì không đúng?”

“Tiếng của nó không đúng.” Tạ Minh Đồ chỉ về phía cái máy kéo trên mặt đất kia.

Tô Hiểu Mạn: ….?”

Không đúng chỗ nào? đang kêu vang ầm ầm mà?

Chu Hạ Cường đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu lại: “Tiểu tử, cậu cũng có thể nghe ra được tiếng nó không đúng?”

Tạ Minh Đồ đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Hạ Cường, chỉ vào một chỗ trên động cơ, nói: “Chỗ này không đúng.”

Lúc này Chu Hạ Cường bắt đầu thấy hứng thú, kinh ngạc không thôi mà nhìn anh, thuận tay đưa cho Tạ Minh Đồ một cái dụng cụ.

Tạ Minh Đồ cầm công cụ, xoay tròn, ép chặt ở một chỗ, Chu Hạ Cường không đánh gãy anh, thấy anh đang nghe tiếng tiếp, lại dùng lực gõ ở vài chỗ, còn thuận tiện hỗ trợ làm sạch động cơ.

Không bao lâu sau bắt đầu thấy cái máy kéo “ngoan cố bất động” lại bắt đầu bình thường kêu lên, rung động tiến lên phía trước.

“Được rồi?’

“Bác Chu, mọi người sửa được rồi à?”

“Thử xem còn có vấn đề nào khác hay không?”

Tạ Minh Đồ buông dụng cụ trên tay, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Hiểu Mạn một cái, lúc này Tô Hiểu Mạn cũng không biết nên nói cái gì, cô không nghĩ tới Tạ Minh Đồ còn biết sửa máy kéo.

Tạ Cẩu Tử đa tài đa nghệ.

Tô Hiểu Mạn:”...”

Nhưng mà rõ ràng đại đội của bọn họ không có máy kéo.

Mắt thấy Tạ Minh Đồ như ngựa quen đường cũ, Chu Hạ Cường xem anh như một tay già đời, trước kia ông ta cũng nghe nói qua, có những người quá quen thuộc với máy kéo, vừa nghe tiếng thôi đã biết chỗ nào xảy ra vấn đề.

Không nghĩ tới trong đội ngũ còn có người trẻ tuổi như vậy đã có bản lĩnh như thế.

“Cậu trai trẻ này rất lợi hại.”

Chu Hạ Cường hỏi anh: “Cậu học mấy năm rồi?”

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.

“Cậu không nói à? Ai đã dạy cậu? Ông thầy già của cậu không cho cậu nói ra sao? Có bản lĩnh như vậy mà không nói sớm một chút, xem ra cậu là một người sửa máy kéo rất tốt, có phải cậu cũng biết lái hay không?”

Tay Tạ Minh Đồ dính dầu máy màu đen, anh cau mày nhìn xuống tay mình, “Tôi chưa từng học qua.”

Chu Hạ Cường không tin anh: “Đùa tôi à? Chưa từng học? Vừa rồi lúc cầm công cụ xoay tới xoay lui rất thuận tay cơ mà?”

“Còn nói là chưa từng học?”

Tạ Minh Đồ: “... Lúc nãy học được từ ông.”

Thật đúng là Tạ Minh Đồ sửa máy kéo lần đầu tiên, hoặc là nói lần đầu tiên trong đời chạm vào cục sắt màu vàng đất này, vừa mới ban nãy anh chăm chú quan sát động tác sửa máy kéo của Chu Hạ Cường, nghe thanh âm, hành động dựa theo phỏng đoán của mình.

Chuyện này với anh mà nói, không phải việc khó gì.

“Học từ tôi? Cậu đùa cái gì thế, khẳng định cậu phải học về máy kéo mấy năm, nếu là những người khác tới chạm vào cũng không biết thứ này là gì, lão già như tôi ngày nào cũng tiếp xúc với nó nên mới…”

Ngay từ đầu Chu Hạ Cường còn chưa tin, nhưng sau khi từ miệng anh Trần biết được rằng căn bản bên chỗ đại đội của bọn họ không hề có máy kéo ông mới tin tưởng rằng đây là lần đầu tiên Tạ Minh Đồ tiếp xúc với máy kéo.

Ngay tức khắc Chu Hạ Cường kinh ngạc, liên tục vỗ bả vai Tạ Minh Đồ, ngữ khí nhiệt tình không ít, người đàn ông này bắt đầu si mê máy kéo từ những năm 60, ông cũng có hảo cảm với những người biết về máy kéo: “Tên tiểu tử này đúng là một nhân tài, có thiên phú, đứa con trai kia của tôi thì không biết, đã dạy nó học máy kéo từ nhỏ nhưng mà nó không học được, cũng không thích học…”

“Nếu không cậu tới học tôi đi, tôi dạy cậu làm như thế nào…”

Lần này, vốn còn lạnh mặt Chu Hạ Cường bắt đầu mở máy hát, cả đường chỉ khen ngợi Tạ Minh Đồ, làm cho đám người Tô Hiểu Mạn hai mặt nhìn nhau.

Bác Chu này đúng là lật mặt như lật sách, sự tương phản trước sau quá lớn.

Một khi bắt đầu mở máy hát, người nhà quê thì chuyện gì cũng có thể nói với nhau, Chu Hạ Cường còn hỏi quan hệ giữa Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ là gì, tại bình thường nhìn hai người trông rất thân cận.

Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt, không trả lời mà là nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.

“Năm nay hai chúng tôi mới kết hôn.” Tô Hiểu Mạn cũng chẳng có gì không thể nói cả.

Ở trong mắt người ngoài thì hai người họ là hai vợ chồng.

Chu Hạ Cường nghe xong đáp án này, hơi khiếp sợ: “Có tiền đồ lắm! Tên nhóc này rất có tiền đồ! Có thể cưới cô gái xinh đẹp như vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio