Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

chương 191

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi người mà hiệu trưởng Ninh quen nhận được điện thoại đã nghiêm túc hỏi giúp ông, ngày hôm sau đã gọi điện lại.“Suất thi vẫn là chuyện nhỏ, trường ông có học sinh Tạ Miêu thành tích tốt, lại là người sáng lập Góc Tiếng Anh, tất nhiên thành phố sẽ đồng ý cho cô bé tham gia cuộc thi.

Nhưng thầy Ninh à, ông định bồi dưỡng cô bé kiểu gì? Mở riêng cho cô bé một lớp ôn thi chắc?”Nụ cười vừa hé nở của hiệu trưởng Ninh lập tức hóa đá trên mặt vì những lời phía hiểu ý trong những lời cuối cùng của đối phải mở riêng một lớp ôn thi cho Tạ Miêu hay không không quan trọng.

Quan trọng là, trường Nhất Cao của họ có người có khả năng phụ đạo cho Tạ Miêu tập trung vào cuộc thi một cách hệ thống và bài bản hay khôngNếu như không có, Tạ Miêu chưa được chuẩn bị trọn vẹn đã thua ngay ở vạch xuất phát, còn lấy cái gì mà cạnh tranh với học sinh trên thành phố trên tỉnh?Hiệu trưởng Ninh lâm vào trầm ngày sau, hiệu trưởng Tằng lại gọi đến một lần trưởng Tằng đã nghĩ đâu vào đấy rồi, nếu hiệu trưởng Ninh vẫn khăng khăng không đồng ý, ông sẽ không khách sáo với hiệu trưởng Ninh nữa, trực tiếp cử người liên hệ với Tạ Miêu và người nhà của cô sao ông bắt buộc phải có được Tạ Miêu, không chỉ vì cuộc thi, mà cũng là vì Góc Tiếng Anh mới được thành lập của trưởng Nhị ngờ câu đầu tiên của hiệu trưởng Ninh lại là: “Thành phố đã đồng ý cho Tạ Miêu một suất dự thi.

Trường Nhị Trung quá xa, cần phải trú lại trong trường, ăn cơm căng tin.

Nhà họ là người nông thôn, đoán chừng không thể lấy được nhiều tem phiếu như thế, không nhất thiết phải đi học xa như vậy.”Ban đầu hiệu trưởng Tằng còn tưởng ông ta từ chối mình, sau đó phản ứng lại mới bật cười.“Ông yên tâm đi thầy Ninh, hạt giống tốt như vậy, chúng tôi sẽ quan tâm đến điều kiện gia đình của em ấy.

Tôi và mấy ông hiệu phó đã bàn bạc qua rồi, nhà trường sẽ miễn giảm học phí, phí ký túc xá cho em ấy, đồng thời mỗi tháng cấp cho em ấy tem phiếu mười lăm cân.”Nói xong, ông ta lại cảm khái: “Thầy Ninh, tôi biết ông là một người quý nhân tài mà.”“Ông bớt nịnh tôi đi.” Hiệu trưởng Ninh hừ lạnh, “Khi khác tôi sẽ hỏi Tạ Miêu giúp ông, còn em ấy có đồng ý đi hay không thì tôi cũng không quản được.”...Ra khỏi văn phòng hiệu trường, cõi lòng thầy Trịnh toàn là sự rối rắm, nặng nề và cả không đứng bên sân thể dục, nghiêm mặt nhìn đám học sinh lớp () đang đi đều bước phía không hôm sau chính là Tiết thanh minh, tất cả trường tiểu học, trung học trong huyện đều phải đến nghĩa trang liệt sĩ tảo là thời điểm thể hiện bộ mặt lẫn tinh thần của cả trường.

Mấy ngày gần đây, mỗi lớp đều tranh thủ thời gian buổi chiều để tập dượt diễu hành một Trịnh đứng nhìn chưa bao lâu thì học sinh lớp () đã phát hiện ra, vội vàng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhìn về phía mặt của ông quá nghiêm nghị, Trịnh Chí An đang nghiêng đầu nói chuyện với người khác, không để ý vung tay chân cùng một bên.“Cậu bước sai bên rồi Trịnh Chí An.” Bạn học phía sau nhắc Chí An vừa nghe thấy thế liền hoảng loạn điều chỉnh bước chân, kết quả loạn càng thêm loạn, bị mấy học sinh phía sau giẫm vào gót người cậu ta bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt, giày cũng tuột thẳng khỏi chân để lộ ra chiếc tất màu lam đậm có miếng trạng của thầy Trịnh đang nặng nề sẵn, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của con trai mình thì ngực càng bức bối trừng mắt đầy nghiêm khắc với Trịnh Chí An, sau đó gọi Tạ Miêu đang bước ngay ngắn ở hàng đầu tiên trong nhóm nữ sinh ra, “Em qua đây một lát.”Tạ Miêu vâng một tiếng, vội vàng bước ra khỏi hàng, “Thầy ạ.”Thầy giáo Trịnh không nói gì mà quay người đi đến một chỗ yên đến khi đi đến một nơi không người cạnh bức tường bao, ông mới dừng bước rồi nói: “Tạ Miêu, trên tỉnh sắp tổ chức một cuộc thi vào mùa thu, em có muốn tham gia không?”Ông những tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc không hiểu của Tạ Miêu, nhưng không ngờ cô bé chỉ kinh ngạc giây lát rồi mắt chợt sáng bừng lên, “Là cuộc thi kiến thức của các môn ạ? Thi những môn nào ạ?”Thầy giáo Trịnh thấy thế, cõi lòng càng bức bối hơn, “Thi bốn môn, Toán Lý Hóa và cả Tiếng Anh.”Ông nói cho Tạ Miêu mọi chuyện từ cuộc thi lần này trên thành phố không dành suất tham dự cho các huyện lân cận, đến chuyện trường Nhị Trung trên thành phố muốn để Tạ Miêu chuyển đến đó học.

“Em là học sinh mà thầy dẫn dắt đến với Nhất Cao của chúng ta, dĩ nhiên thầy không nỡ để em chuyển đến Nhị Trung như vậy, nhưng liên quan đến tương lai của em, thầy không muốn làm lỡ dở em.”Tạ Miêu đã quen học ở trường Nhất Cao, cũng có tình cảm nhất định với các bạn học, không hề muốn chuyển khỏi ngôi trường điều ở đời trước cô có thể chịu được áp lực cực lớn mà cố gắng học hành, từ một học sinh không đủ điểm để được tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm, đến thành tích đến gần hạng trung bình trong khối, bản thân cô không phải là người bằng lòng thừa nhận thất bại..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio