Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

chương 280

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặc biệt là khi con heo này cô ta đã đùn mất cấy cải trắng mà còn không trân trọng cả trái tim của cải trắng, bài kiểm tra tới tay rồi nhưng cũng chỉ lật qua lật lại xem khi nào rảnh rỗi, tinh thần chủ yếu vẫn đặt ở lớp học toán.

“Giành được hạng nhất của chung kết cấp tỉnh rồi, cũng không thể vì vậy mà buông lỏng môn tiếng Anh chứ, há chẳng phải lãng phí mất bài kiểm tra của Hạ Đào rồi sao?”Dương Hiểu Xuân không kiềm chế mà bất bình thay cho Hạ Đào.

Cô ta và Hạ Đào không chỉ là bạn chung lớp bồi dưỡng, còn là bạn chung lớp, người đứng chặn Tạ Miêu ở trường thi ngày Hạ Đào phát bệnh chính là cô ta.

Mấy cô nàng khác cũng có chút không vui.

“Cậu nói xem, vì sao Hạ Đào lại đối xử với cô ta tốt như vậy chứ, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta chủ động đưa đồ cho người khác.

”“Mình không biết, có lẽ là do lúc đi thi cấp tỉnh quen biết nhau.

”“Mình nghe nói, ngày thi chung kết cậu ta phát bệnh ở trường thi, có một cô gái giúp cậu ta tìm thuốc, có thể nào là Tạ Miêu không?”Mấy cô nàng cùng nhìn nhau, cảm thấy rất có khả năng, nếu không thì kiểu gì cũng không hiểu được vì sao Hạ Đào đối xử với cô ta tốt vậy.

Qua một lúc sau, Dương Hiểu Xuân mới cúi đầu trước tiên, “Kệ đi, học hành là để cho bản thân, cô ta thích làm sao thì cứ vậy đi, chúng ta cũng không quản nổi.

Ngày mai đến lượt tôi diễn thuyết, tôi phải nhanh chóng vê soạn bản thảo đây.

”Năm nay hình thức thi toàn quốc hoàn toàn thay đổi, môn toán gần với IMO hơn, tiếng Anh ngoài thi viết và nghe, còn phải phát âm nhiều hơn.

Hiện tại mỗi ngày trước khi lên lớp, Hà Tú Trân đều cho hai bạn học sinh mỗi bạn thuyết trình trong ba phút, ngày mai vừa đúng lúc tới phiên Dương Hiểu Xuân.

Không chỉ họ, Hà Tú Trân còn cau mày khi thấy Tạ Miêu dành hết phần lớn thời gian cho môn toán.

Tranh thủ giờ tự học tối nay, cô ấy gọi riêng Tạ Miêu ra hành lang để nói chuyện, “Có phải gần đây em đã giành không ít thời gian cho môn toán không?”“Dạ.

” Tạ Miêu gật đầu, “Cả bốn tháng trước em không tham gia lớp bồi dưỡng, trình độ em có chút lạc hậu.

”“Tôi biết em tham gia cả hai môn thi cấp quốc gia, thời gian có hơi hạn hẹp, cung vất vả hơn các học sinh khác.

Nhưng tiếng Anh mới là môn sở trường của em, tôi thấy em nên nắm bắt môn tiếng Anh cho tốt, nhất định nỗ lực một chút là giành được hạng nhất.

”Lần đó khi Hạ Đào phát bệnh, ở trường thi Hà Tú Trân đã gặp Tạ Miêu, biết là Tạ Miêu giúp đỡ Hạ Đào.

Ấn tượng của cô ấy về Tạ Miêu rất tốt, cũng là thực sự vì cô ấy mà lo nghĩ, “Môn nào cũng biết không bằng chỉ giỏi một môn, hai vị trí hạng nhì sao so được với một vị trí hạng nhất.

Cô cảm thấy tinh lực em không đủ, cách tốt nhất là không thể đánh đổi tất cả mà phải nắm chặt lấy sở trường của mình.

”Hà Tú Trân có thể đảm nhận vị trí giáo viên phụ đạo cho đội tuyển tỉnh, bất kể trình độ bài giảng hay mức độ trách nhiệm, Đường Quyên đều không thể so sánh được.

Tạ Miêu biết cô giáo suy nghĩ cho mình, nhưng cô quả thực không hề buông lỏng việc học môn tiếng An.

Chỉ là kiếp trước cô đã tham gia đủ loại các cuộc thi tiếng Anh, tiếng Anh nghiễm nhiên trở thành ngôn ngữ thứ hai của cô, không cần phải bỏ nhiều tâm trí như môn toán, cho nên cô mới dành nhiều thời gian hơn cho môn toán.

Nghĩ cô giáo cũng vì muốn tốt cho mình, nên cô nghiêm túc nghe hết, trịnh trọng dảm bảo với cô, “Cô ơi, cô yên tâm, em tuyệt đối không buông thả việc học môn tiếng Anh, không tin cô cứ xem kết quả em đem đến.

”Hà Tú Trân nhìn thấy sự kiên trì của cô, cũng không biết nên nói gì nữa, đành chờ tới khi cô đụng phải khó khăn rồi tìm thời gian tới nói chuyện lại với cô.

Dù gì cũng là người trẻ tuổi, một con bê mới sinh không sợ hổ là chuyện bình thường.

Không ngờ Tạ Miêu không gặp phải khó khăn, ngược lại Tạ Miêu còn khiến cho cô giáo phải kinh ngạc.

Những bài thuyết trình hàng ngày trước giờ lên lớp được sắp xếp theo chỗ ngồi, Tạ Miêu và Hạ Đào đều là ngày thứ , Hạ Đào trước còn Tạ Miêu sau.

Nói ra thì, quy tắc thi toàn quốc lần này thay đổi, lại càng có lợi đối với Hạ Đào.

Bố cậu ta là một nhà ngoại giao, khả năng nghe và nói đương nhiên chiếm ưu thế, điểm hai phần này càng cao thì anh càng dễ đạt điểm cao.

Vì vậy, không ai trong lớp sẵn sàng thuyết trình phía sau cậu ta, dễ dàng bị xem như một miếng đệm vô dụng và cũng làm tổn thương lòng tự tin quá nhiều.

Ai mà biết được trước khi lên bục Tạ Miêu còn nở một nụ cười nơi khóe môi, cứ như không hề bị ảnh hưởng chút nào.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio