Mấy năm nay Tống Vân đã không cẩn thận như lúc mới nhận anh, thêm nữa, vị trí của Tạ Miêu trong lòng Tống Vân cũng lên như diều gặp gió.
Ngày nào Tống Vân ra ngoài không khen con dâu hai câu thì cũng thấy khó giờ trong bụng con dâu lại cháu nội lớn, đứa con trai Cố Hàm Giang này lập tức bị hạ thấp, trở thành đối tượng bị quở phụ muốn ăn gì uống gì, cần chú ý gì, bà đều dặn dò kỹ càng.
Nếu không phải Cố Hàm Giang ngăn cản thì bà còn muốn dọn lại đây sống với bọn họ.
Nghĩ đến gần đây bóng đèn nhỏ không ngừng làm phiền, không chỉ không ăn thịt được mà còn xém chút thêm một bóng đèn lớn nữa.
Mỗi lần Tạ Miêu bị hành hạ xong, Cố Hàm Giang đều nhìn chằm chằm cái bụng hơi phồng lên một chút của cô, nghiên cứu khi nào sinh con phải thay đổi thế vậy mà trôi qua hơn bốn tháng thai kỳ, cuối cùng cũng có thể làm nhẹ tay nhẹ chân, tới lúc làm chuyện hiện Tạ Miêu ôm bụng ngồi trên sofa, đầu gật gà gật gù thiếu ngủ, Tống Vân gọi con trai của mình lần thứ N: “Mẹ thấy sao buổi tối Miêu Miêu không ngủ đủ? Có phải con hành hạ con bé hay không?”Tuy rằng hơi không tiện mở miệng nhưng bà vẫn dặn kỹ càng: “Mang thai vất vả, con đau lòng cho con dâu một chút, đừng có rảnh rỗi lại làm phiền con bé.”Cố Hàm Giang: “…”Anh rất muốn làm phiền Tạ Miêu nhưng mỗi lần cảm xúc mới lên, đứa con nghịch ngợm trong bụng bắt đầu duỗi chân xoay tháng, anh không ăn được chút thịt nào, còn vì luôn phanh lại kịp thời mà xém chút nghẹn thành nội thương.
Mẹ nhìn thấy con dâu thiếu ngủ, sao lại không thấy cảm xúc của anh bồn chồn, như mất cân bằng nội tối về nhà, Cố Hàm Giang vuốt bụng Tạ Miêu: “Còn mấy tháng nữa?”Tạ Miêu đếm trên đầu ngón tay: “Chắc là còn bốn tháng, đây là sinh đôi, chắc sẽ sinh trước ngày dự sinh.”Nhà mẹ đẻ Trịnh Lập Xuân có gen sinh đôi, hai em trai của Tạ Miêu là sinh đôi, không ngờ thai đầu của cô cũng là sinh vì vậy, trên dưới nhà họ Cố đều mừng muốn chết, Cố Hàm Giang lại luôn cảm thấy Tạ Miêu quá vất đỡ, quốc gia thực hiện kế hoạch hoá gia đình, chỉ vất vả lần này Hàm Giang đếm thời gian bốn tháng, liên tiếp hai tiếng trẻ con khóc nỉ non, cuối cùng khiến trái tim nôn nóng chờ cửa phòng sinh rơi trừ làn Phó Linh xém chút xảy ra chuyện, trước nay anh vẫn không gấp gáp như vậy.
Hộ sĩ đưa bọc trẻ em vào tay anh, anh người, nhíu mày nhìn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Thật xấu.”Trình lập xuân; Tống Vân; Phó Linh: “….”Em bé mới vừa nhìn thấy bố đầu tiên: “...”Nhưng không ai dám nói những lời này của anh cho Tạ Miêu, bằng không Tạ Miêu có thể một chân đá anh xuống giường, cho anh vào thư viện sống nửa sinh đôi hơi nhỏ một chút nhưng chịu ăn, mỗi ngày mỗi thay đổi, sau khi trăng tròn thì cũng trắng tròn Vân nhìn thấy hai cháu nội thì đi không nổi, ôm mãi không chịu Lập Xuân cũng vô cùng khéo tay, từ khi nghe nói Tạ Miêu mang thai thì làm một đống đồ nhỏ và chăn nhỏ.
Còn dùng len làm giày mềm cho trẻ con, làm thêm cho hai đứa bé đến ba Miêu đút sữa cho hai đứa bé đang ầm ĩ, nhẹ nhàng đặt lên giường em bé, nhìn hai đứa nhóc ngủ ngon mà trái tim cũng mềm thành nước.“Anh có phát hiện không, hai bọn nó càng lớn càng giống em?”Cố Hàm Giang không tỏ ý kiến mà “Ừ” một tiếng, từ phía sau ôm em cô: “Ngủ thôi”Tạ Miêu nghe thấy suy nghĩ trong lời nói của anh, buồn cười: “Anh đừng làm ồn, sao lại không vào phòng khách ngủ?”“Vì sao anh phải vào phòng cho khách?”Cố Hàm Giang bất mãn cắn vành tai của cô: “Bà xã, buổi tối kêu mẹ giữ giúp hai ngày đi, em nghỉ ngơi một chút.”Lỗ tai là nơi nhạy cảm của Tạ Miêu, bị anh cắn như vậy, cơ thể cô lập tức mềm xuống.“Kêu mẹ giữ thì tối bọn nó uống cái gì?” Cô đẩy đẩy trán anh.“Uống sữa bột.”“Uống sữa mẹ tốt hơn sữa bột, còn nữa, buổi tối mẹ cũng cần nghỉ ngơi.”Lời nói ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình mềm mại bao nhiêu, đang muốn lấy lại giọng thì người đàn ông đã ôm cô kinh ngạc nhảy dựng, vội túm chặt cánh tay anh: “Đèn, đèn vẫn chưa tắt.”Động tác của anh dừng lại, đứng dậy tắt đèn đầu tối lập tức bao phủ toàn bộ căn phòng, bao gồm giường em bé, một cặp bé yêu đang ngủ ngon mà, ngay giây phút nguy cấp kia "Oa دو oa Mép giường giường em bé, đột nhiên phát ra tiếng khóc nỉ non, lập tức đánh vỡ sự ướt át trong căn lưng Cố Hàm Giang cứng lại nhưng làm bộ mình không nghe thấy, tiếp tục hôn môi người dưới Miêu bị hôn đến mê man nhưng vẫn khó khăn đẩy đẩy anh: “Con...!con đang khóc...” “Mặc kệ nó.” Cố Hàm Giang nghiến con trai vẫn luôn khóc, ai còn có hứng làm gì khác chứ? Tạ Miêu làm mẹ thì càng đau lòng.“Em xem có phải tiểu rồi hay không.”Cô lại đẩy Cố Hàm Giang, lúc này dùng lực không ít, thái độ vô cùng kiên có cách nào khác, Cố Hàm Giang đành phải đen mặt mở đèn đầu giường, đứng dậy đến giường em bé xem vừa tới gần, hai cặp mắt to đen lúng liếng xoay lại đây, trong mắt bé con mở miệng khóc lớn còn ướt dầm Hàm Giang đưa lưng về phía Tạ Miêu, hung hăng trừng hai con của mình một cái mới kiểm tra quả tã sạch sẽ, con cũng không tiểu nhưng cứ gào ấy Cố Hàm Giang rất có suy nghĩ túm chân đánh mông con của mình, nghe Tạ Miêu dò hỏi ở sau thì nhịn xuống.“Tã không ướt.”Anh trầm giọng nói, mặc tả lại, mặc xong vừa muốn rút tay thì bị cái chân nhỏ béo béo mặt bé con còn nước mắt, lại đá đá hai chân béo phì, ha ha ha cười rộ lên, dáng vẻ không cần nói cùng biết là thiếu Hàm Giang có không nhịn được, giơ tay vỗ lên cái mông nhỏ núng nính của cậu bé: “Quấy rối đúng không?”Đánh không xong nhưng miệng bé con mở ra, tiếng khóc càng kinh thiên động địa hơn lúc Hàm Giang nghe vậy, trong lòng lại tối nhiên giây tiếp theo, âm thanh không vui của Tạ Miêu vang lên từ phía sau: “Anh đánh con làm gì?”Cô mặc quần áo xuống giường, bế con vừa đi vừa dỗ: “Con yêu đừng khóc, để mẹ bể.”Cố Hàm Giang bị bỏ mặc bên giường em bé, sắc mặt đã không thể dùng từ đen để hình dung ngờ khi dỗ bé nhỏ xong, bé lớn lại khóc lên, quả thực như gà bay chó Miêu dỗ lớn nhỏ, khó khăn lắm mới dỗ ngủ cả hai đứa, một khi ngã vào trên giường thì không chịu đựng được chìm vào giấc Hàm Giang lạnh lùng nhìn hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau ngủ ngon lành, khẽ cắn môi, lần nữa chui vào ổ ôm cô vào trong ngực, thử thăm dò lại trêu chọc, Tạ Miêu ngủ mơ mơ màng màng, không đáp lại anh chút đắc dĩ, Cố Hàm Giang chỉ phải lạnh lẽ hành quân, một người trợn mắt giận vợ vào trong ngực, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cuộc sống này không thể trôi qua được rồi.
Không được, ngày mai phải đưa hai thằng nhóc này về nhà bà, cứ để trong nhà thì còn phiền nữa!.