Anh ôm cô đặt lên giường, mới phát hiện cô gái nhỏ lúc nãy mơ mơ hồ hồ đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tần Chí Quân giúp cô tháo giày, đắp kín chăn, còn mình thì ngồi bên giường nhìn cô nhóc vứt mình bơ vơ trong đêm động phòng đi gặp Chu Công, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, trong ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc và thỏa mãn.
Anh cởi bỏ quân phục, trên người chỉ mặc áo lót và quần đùi, vén chăn nằm lên giường, quay người sang bên phải nhìn Cố Uyển đang ngủ say, tay trái lên gương mặt mũm mĩm hồng hào của cô, làn da này của cô nhìn còn đẹp hơn con Chu Dương chưa đầy hai tuổi.
“Cô nhóc, em là vợ anh đó.”
Anh nhỏ giọng thì thầm, không nhịn được mà ghé mặt vào, môi in lên cái trán trơn bóng của Cố Uyển.
Lúc đầu chỉ muốn mật với cô một chút thôi, sau đó lại không tự chủ lên chóp mũi, cuối cùng hạ cánh lên đôi môi đỏ của cô.
Mùi hương thiếu nữ thơm ngọt pha thêm mùi rượu lại biến thành một mùi hương vô cùng quyến rũ.
Dần dần anh không còn thỏa mãn với sự mật như chuồn chuồn lướt nước này, không cần ai dạy, anh tự mình tìm tòi với ngọn nguồn của hương thơm.
Trong lúc mơ ngủ, môi lưỡi của Cố Uyển vô thức dây dưa với anh, khí tức của người đàn ông ngày một nặng cũng bắt đầu dùng lực hơn.
Trong lúc ngủ Cố Uyển chỉ cảm thấy mình không thở nổi, ưm lên một tiếng, đôi tay vô thức đẩy Tần Chí Quân ra.
Tần Chí Quân hơi tách môi ra để Cố Uyển có thể khôi phục hơi thở rồi lại bắt nạt cô, dường như không biết thỏa mãn là gì.
Hai người dây dưa đến mức hơi thở dồn đập thì anh mới lui về phía sau, ánh mắt dừng lại trên đôi môi của cô nhóc, chỗ đó bị anh đến đỏ rực lên còn hơi bóng loáng.
Tối nay Tần Chí Quân uống không ít, lúc này người trong lòng lại quyến rũ nằm bên cạnh, cả người anh cứng đau nhức.
Nhưng nhớ đến điều kiện mình đáp ứng với Cố Uyển trước khi cưới, anh di chuyển tay từ dưới cổ xuống ôm vào trong ngực, vùi đầu vào mái tóc dài, nhắm mắt làm dịu đi ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể mình.
Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, lại còn hơi có chút men say, ngọn lửa đó đâu dễ xuống như vậy.
Anh không nhịn được cắn nhẹ tai cô, trong lòng thầm nhủ là mình đã uống say rồi.
Có lẽ do anh ôm chặt quá hoặc do say rượu khó chịu, Cố Uyển ngủ cũng không được ngon, muốn chui ra khỏi ngực anh.
Tần Chí Quân buông cô ra thì cô lại đi kéo quần áo trên người.
Vì cô dãy dụa nên chăn mỏng đã sớm bị gạt ra, cái cổ trắng như tuyết và váy đỏ rực có đối lập rõ ràng, còn có đường cong lồi lõm hết lần này đến lần khác đập vào mắt Tần Chí Quân, anh lại nghĩ đến lần xem vết thương cho cô, lúc ấy cô nhóc này còn quấn ngực.
Tần Chí Quân nhìn Cố Uyển cau mày thỉnh thoảng còn kéo quần áo.
Anh nghĩ có lẽ là do cô quấn ngực nên ngủ khó chịu.
Có lẽ anh có thể giúp cô đổi một bộ áo quần ngủ dễ chịu.
Nghĩ đến đây anh cảm thấy cổ họng minh đắng khô.
Anh chống đôi tay đang ngo ngoe muốn hành động của mình, cuối cùng cũng dùng lý do Cố Uyển là vợ mình để thuyết phục bản .
Anh cẩn thận đỡ lấy người cô, đôi tay chậm rãi kéo khóa kéo đằng sau chiếc váy.
Cứ như đang chậm rãi mở ra một bức tranh đẹp đẽ, Tần Chí Quân thấy tim mình như nảy lên.
Cố Uyển uống rượu say vô cùng ngoan ngoãn, anh không tốn chút sức nào đã cởi được chiếc váy đỏ trên người cô.
Cô nhóc quả nhiên là quấn ngực.
Anh nín thở mở vải quấn ra, mảnh vải là từng vòng từng vòng quấn quanh, vì cô đang nằm nên anh không tiện mở ra.
Anh bèn dìu cô ngồi dậy, từng vòng một mở băng vải.
Tay Tần Chí Quân có chút run rẩy, không hiểu sao lại có cảm giác quái dị như đang mở quà vậy.
Đến lúc mảnh vải kia rơi xuống giường, Tần Chí Quân ôm Cố Uyển mà không cách nào thả ra được.
Không còn chiếc váy cản trở, hai người lại mặc rất ít, cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến anh sắp phát điên lên chỉ muốn hòa cô vào máu thịt của mình, sao lại nỡ buông được chứ.
Lúc này Tần Chí Quân có chút hối hận sao lúc tối mình không uống nhiều một chút, nếu hiện tại anh đã say rồi thì cái gì cũng sẽ mặc kệ để mặc bản mình muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ anh chỉ hơi say, nhớ rất rõ ràng chuyện mình đã đồng ý với cô gái nhỏ.
Cái này thật sự là đòi mạng anh mà.
Anh ôm cô vào lòng, hung hăng ve, đến lúc Cố Uyển phát ra tiếng kêu không thoải mái kháng nghị anh thì anh mới buông có nằm xuống,
Bên trong lớp vải là một lưng nõn.
Bây giờ buông cô xuống thì anh mới thấy rõ mọi thứ, mặc loại vải mỏng này thì so với việc không mặc còn khiến người ta huyết mạch sôi trào hơn.
Anh như bị bỏng, vội vàng rời mắt, cầm chăn mỏng đắp kín người Cố Uyển, còn mình thì nằm cách xa cô mười mấy centimet, nhìn bản trướng thở phì phò.
Anh không dám nhìn người bên cạnh, dứt khoát kéo tắt trong phòng.
Trong bóng tối qua một hồi lâu thì Tần Chí Quân mới quay qua Cố Uyển, thở dài nói: “Cô nhóc, kiếp trước chắc chắn là anh dày vò em rất thảm nên kiếp này em mới đến tìm anh đòi nợ như vậy.”
Anh nghiêng người vươn tay soạng ôm lấy gương mặt của Cố Uyển, nhẹ nhàng in một cái lên trán cô, thì thầm: “Mơ đẹp nhé, cô nhóc của anh.”
Lúc sau, hai người luôn duy trì một khoảng cách, phải hơn nửa đêm thì Tần Chí Quân mới ngủ được.
Có lẽ là do đêm qua thực sự rất dày vò lại còn có cồn trong người, nên người luôn có đồng hồ sinh học chuẩn chỉnh như Tần Chí Quân cũng ngủ thẳng một mạch đến sáng mới tỉnh.
Sau đó rất nhanh anh đã phát hiện trên người có một có thể mềm mại quấn lấy, Cố Uyển không biết từ lúc nào đã tiến sát vào người anh, mà tay anh cũng rất tự nhiên ôm lấy cô.
Không có vải vóc trói buộc, cảm giác lên ngực Tần Chí Quân rất rõ ràng.
Anh là một người đàn ông hùng hục sinh khí, mới sáng sớm đã chịu sự quyến rũ như vậy, huống hồ người trong ngực là cô gái trong lòng anh, đã vậy cô còn là vợ anh.
Cho dù không động phòng thì chiếm chút tiện nghi thì vẫn được mà.
Anh quay người cô xuống, dùng miệng cắn thứ vừa khiến anh suýt chút nữa đứt dây cung.
Cách một lớp quần áo chưa đủ, anh còn đẩy thứ sau lưng lên.
Nắng sớm chiếu vào phong cảnh đó, khiến anh vừa nhìn thì đầu óc đã nổ tung.
Anh không chỉ nhìn thấy xuân quang rực rỡ mà còn thấy trên da thịt trắng như tuyết của Cố Uyển có một vết bớt màu đỏ nhỏ như hạt đậu, nhìn như một con hồ ly màu đỏ.
Hình ảnh này đánh vào thị giác khiến anh máu nóng dồn thẳng lên, cái mũi hơi ngứa, nhanh chóng kéo áo cô xuống.
Tạch tạch một tiếng, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, vừa vặn rơi ngay vào chỗ áo trắng mà anh vừa kéo xuống.
Tần Chí Quân thật sự là muốn chết đi cho rồi, một tay vội vàng bịt mũi, xoay người muốn xuống giường.
Ngay lúc này.
Cố Uyển ngoan ngoãn ngủ một đêm đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của Tần Chí Quân, cùng với ngón tay tràn đầy máu của anh.
“Tần đại ca, anh chảy máu rồi.” Giọng nói cô hơi hoảng hốt, nghe còn có chút ủy mị của người vừa tỉnh ngủ.
Dù là Tần Chí Quân da mặt vẫn luôn dày thì lúc này vẫn muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Anh vội xoay người tìm cái chậu rửa mặt, mà Cố Uyển phía sau thấy đôi chân dài để trần của anh thì cuống quít che mắt mình lại.
Nhưng rất nhanh cô cũng phát hiện ra trên người minh có gì không đúng làm, cúi đầu nhìn thì nhận ra trên người chỉ còn đồ lót, váy không biết bị cởi ra từ lúc nào, mà vải quấn ngực cũng không thấy đâu.
Quan trọng là cô thấy trên áo lót màu trắng của mình có một vết máu đỏ và một dấu máu nữa ở góc bên trái.
“Ôi.” Cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo chăn mỏng phủ kín cả người mình.
Tần Chí Quân nghe Cố Uyển kêu lên thì lập tức quay đầu lại, thấy cô gái nhỏ dùng chăn quấn quanh người thì vội rửa sạch máu trên tay và mặt, cầm khăn mặt che kín mũi mình, ngẩng đầu lên.
“Tần đại ca...!anh...! chúng ta...”.
Cố Uyển sắp bị dọa cho phát điên rồi, hôm qua đi mời rượu hơi choáng váng, lúc sau, lúc sau cái gì cô cũng không nhớ rõ.
Nếu như hôm qua hai người bọn họ đã động phòng.
Cố Uyển không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Tần Chí Quân thấy cô sắp rơi nước mắt thì vội đi đến ngồi trên giường, an ủi: “Không đâu, chuyện anh đã đồng ý thì anh sẽ không nuốt lời.”
Anh không hiểu nổi, nếu thực sự động phòng thì sao cô lại phải sợ như vậy chứ.
Chỉ là anh đã đồng ý với cô là không hỏi nguyên nhân.
Cố Uyển, nghe anh nói vậy thì mới bình tĩnh lại, sự sợ hãi cũng qua đi.
Cô vô thức thẹn thùng, người cởi áo cho cô, không cần nghĩ cũng biết là Tần Chí Quân.
Còn có vết máu trên nội y của cô nữa, đột nhiên Cố Uyển có cảm giác không dám gặp người nữa.
Cô kéo chăn mỏng lên thêm chút, bọc cả người mình trong chăn, bên tai là tiếng tim mình đập rộn ràng, cả người nóng lên.
Tần Chí Quân thấy cô che chắn mình như vậy thì lo cô khó chịu, bèn lấy khăn mặt xuống, thấy không còn máu mũi nữa, anh bỏ nó lên bàn trang điểm cạnh giường, cách cái chăn bông nhỏ giọng dỗ Cố Uyển: “Vợ à, em đừng tự làm mình khó chịu nữa, kéo chăn xuống một chút đi.”
Đời nào Cố Uyển chịu làm như vậy, đôi tay nhỏ nắm chặt cái chăn, mặc kệ Tần Chí Quân hết dỗ rồi lại kéo, cô vẫn cứ quấn chăn từ đầu đến chân.
Tần Chí Quân thấy cô không chịu buông tay thì dứt khoát vén nửa dưới chăn tự mình chui vào.
Ở trong chăn, anh ôm cô vào trong lòng, thấy Cố Uyển muốn kêu lên thì anh trực tiếp cô.
Không giống trạng thái say xỉn đêm qua của Cố Uyển, lúc này hai người rất tỉnh táo còn mặc rất ít đồ, ôm như vậy thiếu chút nữa đốt củi cháy rừng.
Tần Chí Quân vùi mặt lên vai Cố Uyển: “Uyển Uyển, chúng mình đã là vợ chồng rồi, ở chung như vậy là rất bình thường.
Cho nên em đừng ngại ngùng rồi tự làm mình khó chịu nữa.”
Cố Uyển bị anh đến mức mềm nhũn cả người, không còn sức lực.
Lúc bị anh chính mình có một cảm giác không nói nên lời, không biết là khó chịu hay thoải mái nữa, là một loại cảm giác kỳ lạ chưa từng có.
Mà cô lại phát hiện ra cơ thể Tần Chí Quân có một phản ứng rất kỳ lạ, trong lòng dù có cảm giác được nguy hiểm nhưng lại không hiểu gì, bị anh dọa đến mức không dám động đậy.
Cô chỉ dám nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Tần đại ca, anh đã đồng với em rồi đó.”
Không động phòng,
Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa mê hoặc.
“Ừ, cho nên anh không làm tiếp mà chỉ em như vậy thôi.
Ngoan, để anh ôm em, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô gái nhỏ nhìn thì gầy gò mà ôm rất có thịt, trong chăn toàn là hơi ấm trên người cô.
Tần Chí Quân kéo người nhưng không dám cử động, dưới trướng đến phát đau, nhưng anh không nỡ buông tay.
Cố Uyển thấy anh đối xử với mình như vậy, trong lòng vừa ngượng ngùng, lại hình như cũng rất vui, nhịp tim tăng cao, cảm giác như vậy cô không hề có chút bài xích nào, ngoan ngoãn để cho anh ôm.
Qua một hồi lâu, cô mới đẩy anh, nói: “Em phải dậy rồi."
Con dâu mới gả vào nhà người ta, mới ngày đầu tiên đã ngủ nướng e là không tốt lắm.
“Em ngủ thêm chút nữa đi mà, không cần dậy sớm như vậy.” Anh dỗ dành, đôi tay ve tấm lưng của cô, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cố Uyển không chịu, anh chỉ có thể chiều theo ý cô, thấy cô cầm miếng vải kia chuẩn bị chui vào chăn quấn, Tần Chí Quân nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy, thì thầm:
“Cái này không cho em dùng nữa."
Siết chặt như vậy, hôm qua lúc anh tháo nó ra cũng đau lòng thay cô.
Khuôn mặt Cố Uyển đỏ bừng nhìn anh một hồi lâu mới mở miệng nói: “Không quấn...!sẽ rất khó coi.”
Ánh mắt Tần Chí Quân tối tăm, cố gắng dằn xuống hành vì nuốt nước miếng xấu hổ này trước mặt vợ, mở miệng nói: “Ai nói khó coi chứ, em không biết là rất đẹp sao.”.