Giáo viên Toán lẳng lặng nhìn thoáng qua Từ Đan, lại nhìn xuống một bài thi nữa, lòng thấy vui vẻ.
"Từ Đan, điểm."
Ha ha ha ha, lần này thì mọi người lại cười ầm cả lên, mà tất nhiên người cười hả hê nhất chính là Hạ Mẫn rồi: "Tôi bảo này Từ Đan.
Bạn học Cố Uyển của chúng ta chỉ học chương trình mười một có bốn ngày mà thi toán cũng đạt tiêu chuẩn rồi, còn cậu đó, cũng là người sắp học nguyên học kỳ rồi, sao mà kiểm tra chỉ được có điểm thế?"
Khuôn mặt Từ Đan đỏ bừng lên, vừa nhận bài thi thì đặt ngay xuống bàn rồi quay đầu bảo: "Tôi là học sinh kém thì tôi tự biết thân biết phận mình, dở thì chịu nhận là mình dở, đâu có giống mấy người nào đó thể hiện mình giỏi lắm đâu? Nếu nói về khiêm tốn thì phải học tập lớp trưởng Tiêu Đồng của chúng ta rồi."
Hạ Mẫn bĩu môi, cười khẩy: "Đồ nịnh hót, cậu mỗi ngày đều ra sức như vậy là được chỗ gì tốt đấy à?".
Rồi cô ấy nhìn sang Cố Uyển.
Người này rất bình tĩnh, vừa nhận được kết quả đã vội vã nghiên cứu lỗi sai.
Được, chính chủ không ngại thì cô ấy cũng chẳng phí lời.
Châm chọc trong lớp còn chưa đủ, tan học rồi cả đám Từ Đan còn nói không ít lời khó nghe.
Tuy họ ngại Hạ Mẫn nên không chỉ mặt gọi tên, nhưng ai cũng nghe ra là họ đang nói đến Cố Uyển.
Mỗi khi đám người này chửi Cố Uyển một câu thì lại khen Tiêu Đồng một câu, Cố Uyển vẫn làm như không nghe thấy.
Tiêu Đồng cũng như không để ý, nhưng Hạ Mẫn thì đã trợn mắt lên không biết bao nhiêu lần.
Tiết tiếp theo là giờ Ngữ văn.
Tiết này cũng phát bài kiểm tra và giảng giải.
Bài của Tiêu Đồng vẫn được phát đầu tiên nhất, được điểm.
Giáo viên đọc một hồi đến khi hết đạt tiêu chuẩn rồi vẫn chưa đọc đến Cố Uyển.
Sự hưng phấn trong mắt Từ Đan đã không giấu đi được nữa.
Môn này cô ta đã đạt tiêu chuẩn, được điểm.
Điểm đã đọc tới rồi mà tên Cố Uyển vẫn chưa xuất hiện.
Từ Đan nhìn ba tờ bài làm còn lại, phấn khích khỏi phải nói.
"Lâm Đào, điểm."
Giáo viên ngữ văn vừa phát bài này đi là trên tay chỉ còn một bài cuối cùng rồi.
Đám học sinh nhiều chuyện đồng loạt nhìn về phía Cố Uyển.
Lúc này trên bàn cô chỉ bày mỗi cuốn sách Ngữ văn, nói cách khác thì bài thi cuối cùng chính là của Cố Uyển.
Học sinh nhảy lớp này thi cũng thảm quá rồi?
Ánh mất cả lớp nhìn về phía Cố Uyển có đồng tình mà cũng có hả hê, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra sự sợ hãi hay biểu cảm nào khác, hệt như bài thi có kết quả đếm ngược từ dưới lên của cả lớp nằm trong tay giáo viên ngữ văn kia không phải của cô vậy.
Hạ Mẫn vỗ vỗ tay của cô bạn cùng bàn, nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, học lớp mười mà nhảy lớp được thì rõ ràng cậu đã rất ưu tú rồi.
Cậu còn học xong chương trình hai học kỳ lớp mười trước hạn đấy! Chỉ là thời gian cậu vào mười một chưa dài, sau này vẫn còn nửa năm để theo kịp mà!"
Cô ấy vừa nói xong đã chợt nghe giáo viên Ngữ văn gọi: "Bạn học Cố Uyển lên đây một chút.”
Đến rồi, đến rồi.
Giáo viên gọi đứng dậy luôn rồi, không phải bài đứng nhất từ dưới đếm lên chỉ có một chữ số thôi chứ?
Cả đám đồng loạt nhìn về phía Cố Uyển với ánh mắt trợn to hóng hớt.
Thần sắc Cố Uyển rốt cuộc có một chút dao động, cô vâng lời đứng dậy đi tới theo yêu cầu của cô giáo Hướng, nhưng trong lòng tự hỏi đang xảy ra chuyện gì.
Khi cô đứng vững ở trên bục giảng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy biểu cảm xem trò hay của Từ Đan, nhưng người bạn cùng lớp Tiêu Đồng luôn đối xử với bạn bè dịu dàng, ngọt ngào kia lúc này lại đang quay lưng về phía mọi người, mà sự châm chọc cùng vui thích nơi khóe miệng chưa từng che lấp được.
Từ ngày đầu tiên Cố Uyển đến ban Một lớp Mười Một bị Hạ Mẫn chỉ bảo cho, tan học cùng ngày lại bị mấy người Từ Đan chặn một lần, cô đã suy nghĩ cẩn thận xem trong nửa năm sau phải làm gì để tình huống như vậy không tái diễn nữa.
Thời gian của cô có hạn, không cần tốn sức đối phó với mấy chuyện vô vị này.
Quả thật trong kỳ thi lần này cô vẫn chưa theo kịp toán, lý, hóa, kiểm tra hoàn toàn bằng thực lực.
Với những môn như ngữ văn, chính trị cần phải thuộc, hiểu, ngày nào cô cũng dành ra phần lớn thời gian tự học ở nhà.
Trong lòng cô tự biết rõ mình không thể nào là người có điểm thấp nhất, thậm chí cô còn có thể đánh giá đại khái số điểm của mình.
Kế hoạch của cô là nhảy thẳng từ lớp mười đến lớp mười hai trong thời gian nửa năm, giấu dốt là không có khả năng, nếu vậy cô sẽ không được cho phép nhảy lớp liên tục.
Mà để tránh khoe khoang khiến người ta không thích, cô nắm rõ kiến thức, cố gắng chọn chỉ sai ở những lỗi nhỏ mà thôi.
Điểm lần này hẳn phải ở khoảng gì đó, đáng lẽ không hề dính gì tới hạng bét, cũng không phải hạng nhất, vậy thì không thể bị nói thêm nữa.
Đây chính là cách ứng đối cô nghĩ ra được sau khi suy xét.
Cô sẽ dốc toàn lực trong kỳ kiểm tra vượt cấp, còn những kỳ thi còn lại thì tự thu mình, ít dồn sức hơn.
Làm như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc nhảy lớp của cô mà vẫn giúp cô tránh được một ít phiền phức.
Nhưng cô thật sự không biết suy nghĩ của giáo viên và mình lại hoàn toàn khác nhau.
Giáo viên không hề đưa bài thi cho Cố Uyển, trái lại còn giơ mặt chính của bài thi lên bằng hai tay cho mấy học sinh bên dưới nhìn, bảo: "Sở dĩ tôi đặt bài thi của bạn học Cố Uyển ở cuối cùng không phải vì điểm bạn ấy thấp nhất như các trò đang nghĩ, mà trái lại, thành tích lần này của bạn học Cố Uyển chính là thứ ba cả lớp, điểm, chỉ thấp hơn bạn Tiêu Đồng hạng nhất bảy điểm."
Lớp học yên tĩnh trong phút chốc, sau đó tiếng thán phục lẫn khó tin vang khắp nơi...
"Số điểm này của bạn học Cố Uyển là ngoài dự đoán của tôi.
Bạn ấy vào trường chưa được một tháng đã tự hoàn thành tất cả chương trình học tập của hai học kỳ lớp mười, vượt cấp lên mười một với thành tích đặc biệt xuất sắc.
Bạn ấy vào mười một cùng lắm mới bốn ngày thôi.
Trong mắt của giáo viên, chỉ mới học chương trình mười một trong bốn ngày thì dù bạn ấy thi văn và toán giống nhau, chỉ được cũng đã cực kỳ ưu tú rồi.
Nhưng bạn ấy lại khiến tôi cực kỳ bất ngờ.
điểm! Tôi là một giáo viên, ở vị trí của tôi, con điểm này của Cố Uyển càng khiến tôi ngạc nhiên hơn bất kỳ con điểm tối đa nào của các bạn, vì tôi đã thấy được tiềm năng rất lớn trên người bạn học Cố Uyển!"
Cố Uyển:...
Cô nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Đồng có cứng lại trong phút chốc.
Hay rồi, cố ý làm sai mấy câu vẫn được giáo viên Ngữ văn gọi lên tuyên dương một lần.
Thật uổng phí!
Bấy giờ cô đã nhìn ra rằng, thật sự lòng dạ bạn hoa khôi này y hệt như Hạ Mẫn nói vậy, quá nhỏ nhen.
Không biết người này có lai lịch gì nữa, có cơ hội phải đi hỏi kỹ Hạ Mẫn mới được.
Cô không thể thi điểm thấp hơn nữa, chỉ có thể cố gắng hơn một chút để mau mau nhảy lớp cho bớt việc đi.
Cú lội ngược dòng này khiến Hạ Mẫn thấy rất sảng khoái, nhưng đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Tình huống giống như giờ ngữ văn này lại tiếp tục xuất hiện thêm trong nhiều tiết học khác nữa, khiến cho Tiêu Đồng, người môn nào cũng đứng hạng nhất hoàn toàn bị lờ đi.
Người mà trước kia cô ta hoàn toàn không để ý hiện tại đã bị Tiêu Đồng xem là đối thủ số một.
Mấy người Từ Đan cảm thấy bất bình thay cho cô ta không ít, tan học xong đều vây lấy Tiêu Đồng thầm thì bảo sao giáo viên lại làm như vậy, chưa từng thấy qua chuyện thi được hạng nhất, hạng nhì thì không được quan tâm, lại đem hạng ba, hạng tư ra khen lấy khen để.
Tiêu Đồng trên mặt khách khí, nói rằng các giáo viên chủ yếu là nhìn trúng tiềm lực của bạn học Cố Uyển, thế nhưng trong lòng cô ta lại thật sự không thoải mái, từ trước đến nay, người được các giáo viên khen đều là cô ta, vô duyên vô cớ bị trở thành không khí, chênh lệch miễn bàn có bao nhiêu lớn.
Từ Đan bĩu môi, nói gì mà chỉ mới học được bốn ngày chứ, rốt cuộc đã học bao lâu rồi cũng không ai biết, để xem sau này làm sao nữa! Tôi muốn xem thử nó sẽ tiến bộ như thế nào.
Mấy người bọn họ ở đây căm giận, Hạ Mẫn lại vui vẻ không thôi.
Có thể nhìn thấy Tiêu Đồng biến sắc khiến cô ấy đặc biệt sảng khoái.
Hết giờ học, khi Cố Uyển đến nhà vệ sinh, cô ấy đi theo ôm vai Cố Uyển đi cùng, ra khỏi lớp học rồi lại tặng cho Cố Uyển một câu khuyến khích: "Uyển Uyển cố gắng lên nào! Chúng ta cố gắng chút nữa.
Lần sau cậu lấy vị trí thứ nhất cho mình xem xem!"
Với phong cách làm việc xưa nay của Hạ Mẫn thì hẳn là cô nàng đã nói câu này trước mặt Tiêu Đồng rồi.
Nhưng cô nàng cũng nhìn ra, phỏng chừng là nhà Cố Uyển không có bối cảnh gì đặc biệt, vẫn là nên đừng dọa đến cô.
Cố Uyển nhìn cô nàng với vẻ bất đắc dĩ.
Người này hóng chuyện không sợ chuyện lớn đấy à.
"Cậu với Tiêu Đồng không hợp nhau lắm à? Mình đang muốn hỏi cậu thử, bối cảnh nhà cậu ta thế nào vậy?"
Hạ Mẫn dẫn người đi một mạch tới sân tập không có ai, bảo: "Hôm nay đôi mắt này của cậu còn tinh lắm đấy, xem như đã nhìn ra rồi.
Để chị nói cho em hay, từ nhỏ á là chị đã không ưa nhỏ Tiêu Đồng đó rồi, nên nhìn cậu ta khó chịu, chị vui dữ lắm!"
Rồi cô ấy lại phấn chấn nói với Cố Uyển mấy câu: "Chuyện khiến Tiêu Đồng đắc ý nhất chính là bản thân có người ba làm Chính ủy quân khu, rồi thì bề ngoài đó, da trắng lại xinh đẹp.
Thành tích hả, vạn năm đệ nhất.
Ba cậu ta là nước, không có gì đám hâm mộ cả, cậu đã đè cái danh hiệu hạng nhất mà cậu ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo xuống rồi.
Yên tâm đi, trong trường học chúng ta, mình đã mở miệng nói bảo kê cậu rồi, thì Tiêu Đồng tuyệt đối không dám động tới cậu.
Cậu chỉ cần quan tâm việc phóng thẳng ngựa về trước là được."
Chính ủy quân khu á? Cố Uyển không hiểu cụ thể về quân hàm, nhưng vừa nghe là thấy lợi hại lắm.
"Nước nghĩa là sao?"
"Nước hả? Thì nước là nói cậu ta không phải hàng xịn ấy! Mình nói cho cậu nghe này, cô ta có mẹ tái giá nên mới được nhập vào, chứ Chính ủy Tiêu có con trai, con gái riêng, cậu ta là cái thá gì!"
Cô ấy thật sự thấy không ưa dáng vẻ kiêu căng kia của Tiêu Đồng.
Thiên kim nhà họ Tiêu chính hiệu có khoe khoang giống cô ta đâu?
Nghĩ tới đây thì cô ấy lại cảm thấy bực bội, bảo: "Được rồi, có mẹ kế thì sẽ có ba kế, không nói chuyện này nữa.
Hôm nay cậu đã làm một chuyện rất tuyệt đó! Giúp chị đè cậu ta xuống một phen! Cậu không hiểu đâu, mình thấy bực bội lắm.
Đẹp, đẹp không bằng cậu ta thì thôi đi.
Học tập nữa, mình cũng không bằng!
Cố Uyển thấy dáng vẻ khoa trương của cô ấy thì lập tức muốn cười.
Thật ra Hạ Mẫn không đẹp chỗ nào chứ, ngũ quan thuộc loại trông rất rực rỡ, chỉ thua ở khoản da đen thôi.
"Da này của cậu là bẩm sinh hay phơi nắng mà thành vậy? Nếu là phơi nắng thì sau này cậu chú ý một chút là nuôi đẹp lên nha."
Nói đến đây thì Hạ Mẫn lập tức căm hận, phất tay bảo: "Đừng nói nữa.
Ngũ quan của mình giống mẹ, da lại y hệt ba.
Từ nhỏ mình đã như vậy rồi, không trông mong thêm gì nữa.”
Lúc Tiêu Đồng chưa hiểu chuyện còn cười nhạo cô ấy không ít lần, ngẫm lại là cô ấy liền không vui.
Nếu không cô ấy có thể đối đầu với người kia như vậy à?
Hạ Mẫn ném cái đề tài này đi, bảo: "Cậu không cần e ngại thân thế gia đình cậu ta.
Chồng của dì tớ và ba Tiêu Đồng ở cùng một đơn vị, là Tư lệnh của quân khu ba mươi tám.
Từ nhỏ mình đã bị ba mẹ ném tới cho nhà dì cả nuôi lớn rồi, chỗ đó giống hệt như gia đình mình vậy, anh họ mình còn chăm sóc mình một thời gian nữa.
Vậy nên có mình ở đây, thứ nước kia không dám động tới cậu đâu.
Cậu cố gắng lên nhé, ít nhất phải đá cô ta từ vị trí đầu tiên xuống cho mình, giúp mình trả mối thù năm xưa!"
Cố Uyển nghe thấy bảo mối thù năm xưa giống hệt như tiểu thuyết thì bị chọc cho bật cười.
“Mình đã giúp cậu đạp cậu ta xuống một lần rồi đó.
Cậu nói thử xem, cậu sinh năm nào tháng nào, để mình coi có phải cậu lớn tuổi hơn mình thật không?"
Hạ Mẫn liền nói, Cố Uyển trợn mắt lên.
Cô đã mười tám tuổi rồi, hẳn là cùng tuổi với lớp mười hai năm nay, nhưng Hạ Mẫn đúng là lớn hơn cô thật, chỉ hơn có một tháng.
“Nếu lớn hơn mình một tháng thật thì chị vẫn là chị thôi!" Tính cách của cô và Hạ Mẫn hoàn toàn khác nhau, cô nàng là kiểu rất hào phóng, có hơi giống con trai một chút.
Cố Uyến đi chung với cô ấy lại đồng điệu một cách lạ thường.
Hạ Mẫn khẽ véo mặt của cô một cái, cười: "Còn thấy thiệt cho cậu nữa à?" Rồi lại tấm tắc cảm thán: "Mặt mũi này của cậu nhỏ nhắn quá đi, nếu mà trắng thêm chút nữa chắc chắn là người đẹp rồi!"
Cố Uyển ở ban Một lớp Mười Một không giống như hồi ở lớp Mười.
Nhờ có tinh thần như luôn luôn dồi dào của Hạ Mẫn, cuộc sống trong trường của cô không còn nặng nề, buồn chán như trước nữa.
Cô sẽ bị cô ấy kéo ra đi khắp sân trường sau giờ học, người này còn trịnh trọng gọi nó là giúp cô rèn luyện một chút, tốn sức không hề kém hơn bao nhiêu.
Nếu không phải ý chí của cô kiên định, không đi dạo phố, xem phim rạp mà tới nhà thím Mạc ăn, thì có thể Hạ Mẫn đã đưa cô đi khắp mọi nơi ở thành phố B rồi.
Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà phần lớn người trong trường cấp ba YL đều biết quan hệ giữa Cố Uyển và Hạ Mẫn cực kỳ tốt đẹp, lúc ở trường nói họ như hình với bóng cũng không quá đáng.
Rồi thật sự như Hà Mẫn nói vậy, ở trường cấp ba YL, cô nàng đã trở thành hiệp sĩ hộ hoa của cô, để cô trở thành nhân vật không ai dám đụng vào.
Thời gian lâu dài cô cũng phát hiện ra, rằng cô nàng Hạ Mẫn này tuy cẩu thả, nhưng lại là người cực kỳ thích làm đẹp.
Một tuần cô ấy có thể đi mua sắm tới mấy lần..
Tuy nhiên, vì da hơi đen nên cô ấy không làm gì trên khuôn mặt cả, chỉ ưa thích quần áo, trang sức rồi giày dép thôi.
Cố Uyển bèn nghĩ tới loại đan dưỡng nhan kia.
Thang thuốc hiện tại cô đang dùng chính là hàng đảo ngược, hàng thất bại của đan dưỡng nhan.
Nếu trong sách đã nhắc tới đan dưỡng nhan, vậy tất nhiên thuốc này có tồn tại, chỉ là không có trong cuốn sách mà cô đã đọc kia.
Sách cổ trong không gian vẫn còn nhiều lắm.
Cố Uyển nghĩ đợi khi nào mình sẽ đi lục thử, xem có dùng cây thuốc bình thường được không.
Bản thân cô thì không cần nhưng hẳn chị Tử Quân và cô nàng Hạ Mẫn kia sẽ rất thích..