Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

chương 9: nghe ngóng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Xuân Hoa khiêng cái cuốc vội vàng trở về, vừa vào sân liền nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy nhóm hai người thích hóng chuyện nhất trong thôn, chỉ cảm giác trán mình đột nhiên giật giật.

Bà ấy vứt cuốc vào trong góc tường, bước vào trong và nói: “Đây là cô gái nhà họ Triệu phải không? Hai nhà chúng ta có chuyện hôn sự cần cô phải nhận ư?”

Triệu Quyên nghe âm thanh thì quay đầu, thấy trên mặt của Lâm Xuân Hoa không hề có vẻ khách sáo và ấm áp, cúi đầu gọi một tiếng ‘thím".

Lâm Xuân Hoa không đáp, trước tiên nhìn Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa, cười nói: “Cũng trưa rồi, hai người không về chuẩn bị cơm trưa hả?”

Trương Hà Hoa có chút ngượng ngùng, dù gì ngay lúc đầu cũng không hiểu chuyện nhà họ Tần bị người ta huỷ hôn, gặp việc này còn để Lâm Xuân Hoa mở miệng đuổi khách thì đúng là có hơi xấu hổ.

Vương Trà Hoa cũng vô ý, bà ta cười nói: “Cơm nhà tôi đều do con dâu nấu, tôi nói này, bà cũng sớm cưới dâu vào nhà đi, hưởng phúc sớm một chút.”

Trương Hà Hoa trong lòng trợn trắng mắt, kẻ ngốc này, hết chuyện để nói à.

Lâm Xuân Hoa vừa nhìn đã biết Vương Trà Hoa không hiểu ý tứ gì cả, cũng biết không nên để họ đi bây giờ, đừng chỉ nghe một nửa chưa rõ ràng rồi ra bên ngoài lan truyền thì lại càng phiền phức hơn.

Thế là thuận theo lời bà ta mà nói: “Không phải à, chúng ta đã từng tuổi này rồi, cũng mong bế cháu.

Cái chân này của thằng cả nhà tôi vừa lành lặn thì phải thành thân, tới lúc đó tôi cũng có thể hưởng phúc bế cháu rồi.”

Bà ấy nói xong, nhìn sang Triệu Quyên và nói: “Trước tiên, tôi ở bên ngoài nghe người ta nói đối tượng của Chí Quân nhà tôi đến, Triệu cô nương, cô cũng không tính là đối tượng của Chí Quân nhà tôi, dù gì cũng giống như cha mẹ cô đã nói, chỉ là xem mắt một lần, cũng chưa giáp lễ hay khẳng định gì cả nên không coi là định chuyện cưới xin, dĩ nhiên càng không có gì gọi là cô nhận hay không nhận.”

Gương mặt của Triệu Quyên hơi đỏ lên, vô cùng khó xử, trong lòng ấm ức không chịu được.

Cô ta thích Tần Chí Quân, hôm đó xem mắt là đã thích rồi.

Anh cao ráo đẹp trai, trên người có khí chất của một quân nhân.

Cho dù Tần Chí Quân có tàn tật thì cô ta cũng vẫn thích.

Nhưng cô ta không ngờ mang quà đến tận nhà, bày tỏ mình vẫn muốn gả cho anh thì lại bị thím nhà họ Tần nói như thế, cô ta suy nghĩ, không ghét bỏ anh mà còn muốn gả cho anh, người nhà họ Tần hẳn là nên cảm kích cô ta mới phải, sao lại có phản ứng thế này.

Thật ra cô ta không biết, chân của con trai bà ấy bị thương thì tiền đồ cũng chẳng còn, nhà họ Triệu khinh thường lập tức huỷ hôn khiến bà ấy giận cá chém thớt là một lẽ.

Điều thứ hai, vốn dĩ chuyện mà Tần Chí Quân có đối tượng cũng chưa được truyền ra ngoài, huỷ hôn thì cũng đã huỷ rồi, rốt cuộc chỉ có mấy người nhà gần đó biết.

Một cô gái gióng trống khua chiêng đi vào trong thôn liền nói với người ta cô ta là đối tượng của Tần Chí Quân, còn dẫn cả Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa đến đây xem tận mặt, chưa tới chiều nay thì người trong cả thôn đều biết Tần Chí Quân nhà bà ấy bị hủy hôn.

Tới lúc đó, người trong thôn sẽ khua môi múa mép, gì mà tiền đồ chẳng còn, chân cũng bị tàn tật, ngay cả chuyện kết hôn cũng mất luôn, còn không biết bao nhiêu lời khó nghe hơn nữa.

Sao bà ấy không giận cho được?

Nghĩ tới đây, bà ấy nhìn sang Triệu Quyên, nói: “Đừng nhắc chuyện hôn sự chưa quyết định, nay đã dứt khoát rồi, tác phong thế lực của nhà họ Triệu các cô, tôi cũng không làm thông gia nổi đâu.

Giờ cũng đã trưa rồi, cô mau chóng về đi.”

Đây chính là trực tiếp lên tiếng đuổi người.

Tần Chí Quân vẫy tay với em gái, thấp giọng nói thầm vài câu.

Tần Hiểu Muội gật đầu, đi vào phòng anh, lấy những túi bánh ngọt và đồ hộp mang ra đưa lại cho Triệu Quyên.

Cô ta là người mạnh mẽ, bị Lâm Xuân Hoa không nể mặt mà đuổi khách thế này, thấy người nhà họ Tần còn trả lại những thứ mà cô ta mang đến, cũng chẳng còn mặt mũi để nói gì thêm, nhận lấy đồ rồi chật vật bỏ đi.

Lâm Xuân Hoa ngày thường cũng coi như có tính cách tốt, nhưng hôm nay thật là lợi hại, vài ba câu đã làm người ta xấu hổ bỏ đi.

Nhưng Trương Hà Hoa suy nghĩ cũng có thể hiểu được, con trai có tiền đồ nhất gặp phải chuyện này.

Người vừa trở về thôn, hôm sau người nhà họ Triệu lại tới nói chuyện hôn sự không tính, chẳng trách bà ấy không nể mặt cô gái kia.

Bà ta cười và giải thích với Lâm Xuân Hoa: “Lúc cô gái kia đi vào thôn, đám người chúng tôi đang ngồi dưới bóng cây hoè già, cô ta tới hỏi đường tới nhà mọi người.

Tôi lắm mồm hỏi xem có phải họ hàng của nhà bà hay không.

Cô gái đó nói là đối tượng của Chí Quân, tôi mới dẫn đường đưa cô ta đến nhà của bà.

Không phải lúc đó chỉ có Chí Quân ở nhà thôi à, tôi suy nghĩ rốt cuộc cũng chưa kết hôn, chân của Chí Quân lại bị thương thì nên ở lại đây thêm chút nữa.”

Bà ta giải thích như vậy, lời nói cũng nói đến thật hay ho.

Lâm Xuân Hoa là người ôn hoà, cũng sẽ không gây sự với ai làm mất hoà khí.

Bà ấy chỉ cười và cảm ơn bà ta đã suy nghĩ chu đáo, lại nói: “Cũng từng xem mắt qua một lần, lúc đó tôi thấy cô gái này còn được, cũng muốn Chí Quân nhà tôi sớm ổn định.

Nào ngờ chân nó bị thương thế này, sáng hôm sau chúng tôi về nhà, nhà họ đã gọi người giới thiệu đến, nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Vừa nãy lại nghe lão Điền nói đối tượng của Chí Quân nhà tôi tới nhà, tôi vào sân thì nghe cô ta nói như thế, có thể không giận được à.”

“Miệng lưỡi của người đời đâu tha cho ai, chân của Chí Quân nhà tôi bị thương không đi được, lại còn loan tin ra ngoài chuyện hôn sự của nó bị huỷ rồi thì coi làm sao cho được chứ?”

Trương Hà Hoa giải thích và lên tiếng an ủi: “Bà yên tâm, hôm nay tôi cũng coi như biết chuyện rồi, quay về thôn, nếu có ai nói xuyên tạc này nọ, tôi thấy thì chắc chắn sẽ nói rõ ràng giúp cho.

Chưa làm lễ đính hôn thì lấy gì có chuyện kết hôn, nhà ai trước khi kết hôn mà không đi xem mắt vài lần chứ.”

Vương Trà Hoa đứng bên cạnh cũng hùa theo, bà ta hoàn toàn không phải không biết ý tứ, bà ta chỉ là phản ứng chậm một chút so với người khác thôi.

Điều mà Lâm Xuân Hoa cần là những câu nói này của họ, bà ấy cười rồi bưng đậu phộng đã phơi của nhà mình ra ngoài, nói với hai người: “Mọi người đều tốt số, bây giờ có thể hưởng phúc bế cháu, nếu không vội về nhà nấu cơm thì ở nhà tôi ngồi chơi xơi tách trà đi.”

Tần Hiểu Muội cũng khá tinh ý, thấy mẹ mình bưng động phậu ra, cô ấy cầm hai tách trà pha nóng hổi ra.

Dĩ nhiên trà cũng chẳng phải loại trà ngon gì, chỉ là lá trà vụn, nhưng dưới thôn quê thì đã là thứ ngon nhất rồi, chỉ khi có khách quý tới nhà thì mới nỡ lấy ra chiêu đãi.

Nhưng cho dù là vậy, xế chiều hôm đó, mấy người phụ nữ trong thôn dạo này hay thân với Vương Trà Hoa và Trương Hà Hoa cũng nghe chuyện này mười hai mười ba phần.

Cái gì gọi là mười hai mười ba phần? Mười phần là hai người họ Trương và họ Vương nghe được, còn hai ba phần kia là được thêm thắt vào trong quá trình lan truyền.

Chuyện mà Lâm Xuân Hoa không muốn xảy ra nhất lại diễn ra, Tần Chí Quân nhà họ Tần ở thôn Thanh Hồ đã thành đề tài bàn tán sau khi cơm nước xong của người trong thôn.

Đợi tới hơn ba bốn giờ chiều, Cố Uyển bế Ngưu Ngưu vừa mới ngủ dậy quấy khóc đi tìm chị dâu cô thì thấy bốn năm người phụ nữ bên Thanh Hồ đang giặt đồ và nhắc đến đối tượng của Tần Chí Quân, nói rất sinh động.

“Tôi nghe nói à, cô gái của vịnh Tam Gia kia là công nhân của xưởng in ấn trong thị trấn, ba mẹ cô ta thấy chân của Tần Chí Quân bị tàn tật nên nhờ người mai mối đến tận cửa nói chuyện hôn sự này không tính nữa.

Nhưng cô gái này cũng tốt bụng, hôm nay đến nhà họ Tần nói rõ ràng, nói là ba mẹ cô ta làm vậy thì không thấu đáo, cô ta không chấp nhận chuyện hôn sự bị huỷ.

Cho dù Tần Chí Quân bị tàn tật thì cô ta cũng muốn gả cho cậu ta.”

Người phụ nữ kia nói sinh động như thật, giọng điệu và thần thái học theo Vương Trà Hoa khi nói về cô gái nhà họ Triệu kia cũng khá giống, nhiều người nghe xong thì cười ha hả.

“Bà nói xem cô gái này có ý gì đây.

Tần Chí Quân là sĩ quan trong bộ đội.

Không làm nổi trong đơn vị đồn trú thì chi bằng làm nông dân, chân còn bị tàn tật.” Có người phụ nữ nói như vậy.

Cái người học theo đầu tiên bèn nháy mắt ra hiệu với bà ta: “Bà không hiểu rồi, cô gái nhỏ thích chàng đẹp trai kia.

Tần Chí Quân có vẻ ngoài tuấn tú, người lại cao ráo, chỉ có chân hơi cà thọt mà thôi.

Cậu ta cũng đâu phải bị liệt, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”

Người phụ nữ bên cạnh không biết đã nghĩ ra được chuyện gì, lấy bàn tay ướt một nửa của mình vỗ người phụ nữ kia, chỉ vào bà ta rồi cười: “Bà đúng là chuyện gì cũng dám nhảy ra nói thế này.”

Vài người lại cười rôm rả.

Cố Uyển không nghe nổi nữa, bế Ngưu Ngưu đi khỏi đó.

Lần đầu tiên cô ngã vào lòng của Tần Chí Quân là ngoài ý muốn, sáng nay thì là cô cố tình làm vậy, nhưng cô dám làm như vậy vì điều kiện tiên quyết là nửa năm sau cô sẽ gả cho anh.

Nhưng nếu chuyện hôn sự giữa Tần Chí Quân và cô gái nhà họ Triệu ở vịnh Tam gia không còn nữa, vậy cô lại làm chuyện giống sáng nay thì bị coi là không biết xấu hổ rồi.

Cô gái nhà họ Triệu có trình độ học vấn cao, còn là công nhân, lại do Tần Chí Quân chọn trúng.

Bây giờ người ta cũng không để ý đến chân của anh, cha mẹ không đồng ý cũng phải gả, vậy thì càng tình sâu nghĩa nặng rồi.

Anh chắc sẽ rất cảm động đây.

Cố Uyển vốn chắc chắn rằng cô sẽ kết hôn với Tần Chí Quân, bây giờ không dám chắc nữa.

Cô có vẻ khổ sở và luống cuống.

Nếu không thể gả cho anh thì cô phải làm sao đây? Cô không biết còn có cách nào khác hay không, hay là tìm người cũng mang lợi ích cho cô như Tần Chí Quân.

Cô đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói.

“Cửu tiểu thư, trải qua bao nhiêu kiếp rồi, cô vẫn chưa hành sự giống tác phong của tộc Hồ à.”

Cố Uyển bị doạ một phen, giọng của người nói nghe giống một người đàn ông trưởng thành, nhưng bên cạnh cô chỉ có cháu trai chưa hiểu chuyện, Cố Uyển cảm thấy lạnh gáy và tê cả da đầu.

Cô run rẩy thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”

Ngưu Ngưu mơ màng nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô nhà mình, đương nhiên Ngưu Ngưu còn chưa nói lưu loát thì cũng không hiểu căng thẳng là gì.

“Không cần sợ, tôi đang ở trong thức hải của cô, nếu cô muốn nói chuyện với tôi thì chỉ cần nói trong lòng là được.”

Cố Uyển nào dám nói điều gì với anh ta, hoang mang chỉ muốn che lỗ tai của mình, nhưng tay bế đứa bé làm sao cũng không thoát ra được.

Chàng trai bất lực thở dài, nói: “Cô từng là con gái của tộc trưởng Xích Hồ, tôi là linh thú khế ước của cô, cộng sinh đời đời kiếp kiếp với cô, không thể làm hại cô được.

Giới này linh khí mỏng manh, bây giờ thịt dưới trần của cô chưa từng được tu luyện.

Cô chưa từng bước vào cánh cửa tu luyện, mỗi lần tôi thức tỉnh đều cần phải đốt cháy hồn lực của mình cho nên thời gian có hạn.

Lần trước tôi tỉnh lại, miễn cưỡng cho cô một số truyền thừa của tộc Hồ.

Lần này tôi muốn nói cho cô biết, Tần Chí Quân có cơ thể thuần dương ngàn năm hiếm thấy.

Cơ thể thuần dương không chỉ có lợi cho việc tu luyện của con người, mà còn là món quà bổ béo cho phụ nữ tộc Hồ.

Cô muốn máu của mình dung hòa nhanh hơn và tốt hơn, anh ta là sự lựa chọn tuyệt vời nhất.

Cô là tộc Hồ, không cần để ý đến quy tắc của thế tục.”

Cố Uyển nghe anh ta nói gì mà con gái của của tộc trưởng Xích Hồ, thú khế ước, linh khí, cơ thể thuần dương, nghe xong như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái cũng hiểu được ý nghĩa.

Chàng trai và cô không biết làm bạn bao nhiêu năm tháng, cực kỳ hiểu tính cách của cô, anh ta nói tiếp: “Nếu nhất thời cô vẫn chưa thể thân mật quá mức với anh ta, thì bình thường ở gần anh ta cũng có chút giúp ích, trong vòng ba trượng càng gần càng tốt, nhưng cách này so với việc song tu thì giúp ích càng nhỏ."

Cố Uyển nghe xong thì mắt sáng rỡ, trong vòng ba trượng, đó chính là khoảng cách gần mười mét, đây lại là chuyện không khó.

Chàng trai khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thế gian này không có nhiều người có linh căn, huống hồ còn là cơ thể thuần dương, Cửu tiểu thư, nghe tôi khuyên một câu, bất quá chỉ là một người đàn ông, có thể được cô chọn là may mắn của anh ta, nếu có ích thì giành lấy là được.”

Cố Uyển vô thức lắc đầu.

Người kia hình như đã đoán ra được phản ứng của cô, anh ta dặn dò: “Hồn lực của tôi không còn nhiều nữa, Cửu tiểu thư phải nhớ kỹ, trước khi Xích Hồ ấn biến mất, chớ nên gả cho đàn ông trần tục, đến lúc đó chỉ sợ cô sẽ hại tính mạng của người phàm.”

Giọng của chàng trai thấp dần, hình như thấp đến mức không nghe rõ mấy chữ cuối cùng.

“Xích Hồ ấn? Là vết bớt trên người tôi sao? Tại sao tôi lại hại mạng người? Là tôi sẽ hoá yêu hay sao?”

Cố Uyển liên tiếp đặt câu hỏi, chỉ là trong đầu lại không có âm thanh truyền ra..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio