Vừa nãy lo tiếp khách trong nhà, đến lúc ngồi xuống mới nhìn thấy trên đầu tủ ngăn kéo và dưới đất ở bên cạnh có hơn chục cái túi giấy lớn nhỏ, xinh xắn.
Buổi sáng lúc ra ngoài vẫn chưa có những thứ này mà, vậy hẳn là của người nhà họ Phương mang đến.
Lâm Xuân Hoa nhìn đến độ hoa cả mắt.
Bọn họ ở quê khi muốn nhờ vả bí thư chi bộ việc gì còn phải mang xấp vải hoặc ít thịt đến.
Đằng này, Tư Lệnh đến nhà làm khách đã đành, lại còn mang nhiều quà như vậy.
Bà ấy chẳng biết gì về quân hàm nhưng chức tư lệnh thì cũng có nghe qua, chắc chắn là phải cao hơn chức Tiểu đoàn trưởng rất nhiều.
Lâm Xuân Hoa im lặng quan sát thấy vị Tư Lệnh này khi bàn những chuyện trong đơn vị với con mình lại không hề tỏ vẻ quan trên chút nào.
Vợ của ngài Tư Lệnh còn ân cần hỏi han con bé Uyển mang thai rồi có bị nghén không, thậm chí còn chia sẻ một số kinh nghiệm của bản thân lúc trước.
Trong nhất thời, Lâm Xuân Hoa cảm thấy cuộc trò chuyện này cũng chẳng khác mấy so với lúc tán gẫu cùng đám phụ nữ dưới quê.
Trong lòng bà ấy rốt cuộc cũng thấy gần gũi hơn với vợ chồng họ Phương, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
Tần Nhã Thanh là một người tinh tế, khi trò chuyện biết quan tâm đến cảm xúc của người đối diện.
Bà ấy trò chuyện với Cố Uyển cũng tìm chủ đề nói với Lâm Xuân Hoa.
Nhờ vậy, sự căng thẳng của Lâm Xuân Hoa dần dần biến mất, không khí trong phòng khách cũng trở nên hòa hợp hơn.
Lâm Xuân Hoa cũng không ngồi lâu, nghĩ đến buổi trưa phải chuẩn bị thức ăn để thiết đãi khách chu đáo nên vội chào Tần Nhã Thanh một tiếng rồi đi thẳng vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Nghĩ thầm cũng may hôm qua con dâu buột miệng nhắc đến chuyện mời khách, bằng không ở chỗ hẻo lánh này không biết lấy đâu ra thức ăn để tiếp đãi người ta.
Hôm nay Hạ Quân cũng được nghỉ.
Anh ta vừa ra ngoài mua ít đồ quay lại đã thấy một chiếc xe Jeep lạ mang biển số quân đội đậu dưới lầu.
Ngồi ở ghế lái là một người lính, có vẻ là lính cảnh vệ của vị thủ trưởng nào đó.
Anh ta vừa đi vừa suy nghĩ miên man không biết chiếc xe này của ai, lúc đi đến trước cửa nhà Tần Chí Quân thì nhìn thấy Phương Trí Trung đang ở trong.
Anh ta không biết mặt Phương Trí Trung nhưng người phụ nữ đang nói chuyện với vợ của Tần Chí Quân thì anh ta có chút ấn tượng.
Trong đám cưới của anh ta và Tống Tử San, ba mẹ vợ đã đặc biệt giới thiệu bà ấy là phu nhân của Phương Trí Trung, Tư Lệnh Quân Khu .
Bà ấy đang ở đây, vậy người đang trò chuyện với Tần Chí Quân kia còn không phải là Phương Trí Trung sao?
Hạ Quân nghĩ không ra Tần Chí Quân và nhân vật như Phương Trí Trung thì có liên quan gì.
Anh ta không biết cũng phải, vì chuyện lần đó Tần Chí Quân cứu Phương Trí Trung trên chiến trường đã bị ông Giang và Phương Trí Trung ém nhẹm đi rồi, cũng không có mấy người biết.
Anh ta đi chầm chậm, đến trước cửa nhà họ Tần thì dừng lại, cười đến là thân thiết mà nói với Tần Chí Quân: “Chí Quân, nhà có khách à.”
Tần Chí Quân nghe giọng nói thì ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.
Trên thực tế, hai người họ trước giờ chẳng qua lại gì, nếu chạm mặt cũng chỉ gật đầu chào.
Anh cười cười rồi nói: “Ừ, anh vừa đi mua thức ăn về đấy à?"
Anh cũng không lên tiếng mời vào nhà, một là không thân, hai là trong nhà đang có khách không tiện tiếp đãi thêm anh ta.
“Đúng rồi, vậy anh lo việc của anh đi nhé, khi nào rảnh thì sang nhà tôi chơi." Hạ Quân vừa cười vừa nói, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình phòng khách nhà Tần Chí Quân, gật đầu chào rồi đi.
Đi qua cửa nhà Tần Chí Quân một đoạn, nụ cười trên mặt anh ta tắt ngấm.
Nhà Tần Chí Quân không hề kém cạnh nhà anh ta, là của hồi môn bên vợ sao, không thì anh lấy đâu ra tiền để mua những thứ đó? Chẳng lẽ cùng là lính đến từ nông thôn nhưng anh không cần trợ cấp cho gia đình à?
Điều khiến anh ta chú ý nhất chính là mười mấy túi quà cao cấp đầu tủ ngăn kéo cũng chất không hết phải để tràn cả xuống đất.
Rốt cuộc, Tần Chí Quân và Phương Trí Trung có quan hệ gì? Chẳng lẽ là họ hàng xa?
Anh ta đem nghi ngờ trong lòng về nhà hỏi Tống Tử San.
Tống Tử San bảo rằng không thể nào có chuyện đó, quê quán của Tư Lệnh Phương và Tần Chí Quân cách nhau rất xa.
Hạ Quân chau mày, người vợ này của mình đến cả quê quán của Tần Chí Quân cũng biết rõ ràng.
Tuy rằng anh ta đã biết trước đây cô ta thích Tần Chí Quân, nhưng đó là lúc cô chưa lấy anh ta.
Thấy cô ta bây giờ đã trở thành vợ mình rồi mà vẫn hiểu rõ về Tần Chí Quân như thế, trong lòng Hạ Quân ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Có điều anh ta rất kín kẽ, Tống Tử San không tài nào biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Lúc này cô ta còn đang nghĩ không biết có nên ra ngoài chào hỏi Tần Nhã Thanh một câu không.
Lại nói đến nhà họ Phương, tuy là chức cao nhưng cũng là từ tỉnh khác chuyển đến, chỉ mới dọn đến đại viện lục quân khoảng sáu, bảy năm.
Thật ra cô ta cũng không thân với Tần Nhã Thanh, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vài lần.
Lúc nghỉ phép thì cô ta ngủ rất muộn, đợi đến khi suy nghĩ thấu đáo và trang điểm gọn gàng đi ra thì vợ chồng Phương Trí Trung đã chào tạm biệt ra về.
Thấy Lâm Xuân Hoa, Tần Chí Quân và Cố Uyển đang tiễn họ xuống lầu, cô ta vội vàng gọi to “dì Tần”.
“Sao dì rảnh rỗi ghé sang đây vậy ạ? Cháu cũng đang ở khu này, hay là dì đến nhà cháu ngồi một lát đi.”
Tần Nhã Thanh ngẩn người một chút mới sực nhớ ra đây là con gái nhỏ của nhà Sư đoàn trưởng Tống.
Bà ấy khách sáo trả lời: “Cảm ơn cháu, bọn dì vẫn còn chút việc phải về trước đây.
Hôm nào có thời gian trở về đại viện thì cùng mẹ sang nhà dì chơi nhé."
Một lời từ chối lịch sự.
Tần Chí Quân trông thấy Hạ Quân đi cùng Tống Tử San thì đã hiểu ra chuyện gì đó.
Anh thấy Phương Trí Trung và Tần Nhã Thanh vẫn muốn đi nên tiếp tục tiễn họ xuống lầu.
Tần Nhã Thanh kéo tay Cố Uyển nói: “Cháu đang mang thai, tiễn đến đây là được rồi, đừng xuống lầu nữa.”
Lại nói với Hạ Mẫn: “Ở đây chơi thì đừng gây rắc rối cho người ta, buổi chiều dì sẽ bảo người đến đón cháu.”
Hạ Mẫn đương nhiên đồng ý.
Khi Tần Chí Quân cùng Lâm Xuân Hoa tiễn bọn họ xuống lầu thì cô ấy kéo Cố Uyển về nhà.
Tần Nhã Thanh từ chối lời mời của Tống Tử San nhưng cũng rất khách sáo mời cô ta lần sau đến nhà bà ấy chơi.
Tuy chỉ là lời khách sáo, nhưng dù sao cũng giữ thể diện cho cô ta.
Thế nhưng, trong nháy mắt bà ấy lại quay sang thân thiết với đứa con gái quê Cố Uyển như vậy, Tống Tử San cảm thấy thật mất mặt.
Chẳng lẽ bản thân cô ta không sánh bằng một ả xuất thân nông thôn như Cố Uyển.
Cố Uyển cũng không biết mấy loại tư duy thần kỳ của cô ta.
Từ lần Tống Tử San mời khách lúc vừa chuyển đến, cô đã thể hiện ra mặt là không thích cô ta.
Lúc này cô cùng với Hạ Mẫn đi thẳng về nhà.
Hạ Mẫn rất tinh quái, lập tức cười hỏi nhỏ cô: “Cậu không thích người đó phải không?"
Cố Uyển cười gật đầu: “Chúng ta đừng nhắc đến cô ta nữa.”
Không nhắc đến những chuyện này, sự chú ý của Hạ Mẫn lập tức dồn vào bụng của Cố Uyển.
Nhìn bụng cô vẫn phẳng lì như trước nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa bé bên trong, trong lòng cô ấy rất tò mò.
Nói đến mới nhớ, Cố Uyển còn nhỏ hơn cô ấy một tháng nhưng đã sắp lên chức mẹ rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ấy có chút phiền muộn.
Cố Uyển thấy vừa rồi tâm trạng của cô ấy vẫn còn rất tốt, bỗng chốc lại xuống tinh thần liền hỏi có chuyện gì.
Trong nhà lúc này chỉ có hai người, Hạ Mẫn đã kìm nén chuyện này trong lòng rất nhiều ngày, vừa nghe Cố Uyển hỏi đến, liền nói: “Cậu nói xem, có phải đàn ông nào cũng thích mặt xinh da trắng không? Kiểu như mình thế này thì đều bị xem là anh em?"
Cố Uyển không phải đàn ông, nhưng cô cảm thấy ngoại hình của Hạ Mẫn rất được.
Đường nét khuôn mặt vừa rõ ràng vừa xinh xắn, chỉ là thua một chút ở nước da mà thôi.
Cô và Hạ Mẫn quen biết cũng đã nửa năm, cô ấy không phải kiểu người hay buồn vì vẻ bề ngoài nên cô liền hỏi chuyện là thế nào.
Hạ Mẫn nghĩ một lúc rồi nói: “Người con trai mà mình thích ấy, anh ấy nói tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh ấy là phải da trắng, dáng đẹp, eo thon, chân dài…"
Cố Uyển nghe vậy thì phì cười.
Hạ Mẫn có đủ dáng đẹp, eo thon, chân dài, chỉ thiếu mỗi làn da trắng.
Cô nhìn nhìn ra ngoài cửa, sau đó ghé vào tai Hạ Mẫn hỏi: “Người nói lời này có phải là người bạn học ngày nào cũng đi cùng anh họ cậu, tên Tiêu Vũ Phi không?"
Hạ Mẫn trợn tròn mắt, nét mặt rõ ý là làm sao cậu biết được?
Cố Uyển cười nói: “Mình đã nhìn ra vài dấu hiệu từ lâu rồi.
Lúc cậu ở trước mặt anh ta rất ít nói nhưng cả người thì như tỏa sáng, cực kỳ có thần."
“Hơn nữa, theo mình thấy quan hệ của hai người thực sự khá thân thiết.
Cậu còn nhớ lần mà chúng ta cùng ăn cơm ở nhà ăn của trường không? Món cậu không ăn nhưng không gắp vào bát của anh họ cậu mà lại để vào bát của anh ta, mình còn thấy anh ta ăn giúp cậu cũng rất tự nhiên.
Lúc đó mình đã cảm thấy giữa hai người có lẽ có chút gì đó còn hơn cả bạn bè."
Hạ Mẫn nghe cô phân tích, trong lòng thầm nghĩ cô quan sát cũng thật tinh tế, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không phải vậy đâu.
Thật ra, sau khi dượng cả của mình được điều đến thành phố B anh ấy mới chơi chung với anh mình.
Lúc đó, mình chỉ mới hơn mười một tuổi, ngày nào cũng đi theo bọn họ.
Chắc là anh ấy cũng giống như anh họ mình, xem mình như em gái mà thôi.
Thậm chí mấy ngày trước anh ấy còn ở trước mặt mình bàn luận với đám người Hạ Tam nên tìm mẫu bạn gái như thế nào?”
Nói đến đây, Cố Uyển không khó để nhận ra vẻ mất mát trên mặt của cô ấy.
Mấy chuyện tình cảm cô thực sự cũng không biết khuyên thế nào.
Về mặt này thì cô cũng là người bị động, thật sự cũng chẳng có kinh nghiệm gì để truyền lại cho Hạ Mẫn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đặt mình và Tần đại ca vào tình cảnh của Hạ Mẫn và Tiêu Vũ Phi.
Nếu như cô là người thích đối phương trước và gặp phải hoàn cảnh này thì đúng là rất khó chịu.
Trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước sẽ thiệt thòi hơn một chút.
Cô nhớ ra lúc trước từng muốn nghĩ cách chế tạo Mỹ Nhan đan cho Hạ Mẫn.
Tuy nhiên, khoảng thời gian đó Tần đại ca bị thương, sau đó lại phát hiện mình mang thai, nên cô thật sự đã quên mất chuyện này.
Tuy rằng trước kia từng tìm được phương thuốc trị thương nhưng lại phát hiện rất nhiều loại thuốc thực tế không có kinh nghiệm.
Cô cũng không chắc chắn phương thuốc tìm được trong những quyển sách ở không gian có thể bào chế ra được không.
Cô không dám cho Hạ Mẫn hy vọng sớm nên đành an ủi cô ấy: “Mình cảm thấy tướng mạo, vòng eo và đôi chân dài của cậu rất hợp với mắt thẩm mỹ của Tiêu Vũ Phi, tính tình còn rất dễ thương.
Nếu một người đàn ông chỉ vì da cậu không được trắng mà không thích cậu, thì cậu cũng nên suy nghĩ lại”.
Hạ Mẫn cảm thấy Cố Uyển nói cũng rất có lý.
Chỉ tại cô ấy thích người ta trước, nên khi nghe được câu nói của Tiêu Vũ Phi mới buồn bã thất thần như vậy.
Cố Uyển lại nói: “Mình nghĩ cũng có thể là do hai người đã bên nhau từ nhỏ đến lớn, vì quá thân thiết nên anh ta mới không để ý hoặc mơ hồ về giới tính của cậu? Hoặc cũng có thể nói thế này, trong tiềm thức của anh ta đã xem cậu là em gái, căn bản là không xem cậu như đối tượng có thể phát triển thành tình cảm nam nữ được.”
Hạ Mẫn hơi sững sờ.
Tiêu Vũ Phi ngày nào cũng đi theo anh trai cô ấy, tính tình của anh trai lại khiến đám con gái rất khó tiếp cận với nhóm nhỏ này.
Ngoại trừ cô ấy ra, không ai có thể mỗi ngày theo chân Tiêu Vũ Phi.
Lúc trước cô ấy còn lấy đó làm vui vẻ, nhưng bây giờ nghe Cố Uyển nói vậy mới biết chuyện này thì ra cũng có tác dụng phụ.
Cô ấy gãi gãi mái tóc ngắn của mình, khổ sở nhìn Cố Uyển hỏi “Vậy mình phải làm sao bây giờ?”
Cố Uyển làm sao biết phải làm sao.
Bản thân cô cũng là do người nhà dàn xếp hôn nhân, làm gì có kinh nghiệm để chỉ lại.
Hai tên gà mờ vẫn tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, thì Tần Chí Quân và Lâm Xuân Hoa đã quay trở lại.
Vì vợ chồng Phương Trí Trung và lính cảnh vệ đã về sớm, nên những món Lâm Xuân Hoa chuẩn bị cho buổi trưa rốt cuộc không dùng hết.
Bà ấy hầm một nồi canh gà, xào một đ ĩa thịt, một đ ĩa rau xanh và một đ ĩa đậu hũ huyết gà.
Bà ấy vẫn còn muốn chiên thêm một con cá nhưng đã bị Hạ Mẫn ngăn lại.
Cô ấy cũng không phải không hiểu chuyện, với mức sống vào thời này, những món ăn như vậy đã là phong phú lắm rồi.
Cô ấy ở lại chỉ vì muốn trò chuyện với Cố Uyển, nào dám tạo thêm gánh nặng cho nhà người ta.
Trước bữa ăn, Lâm Xuân Hoa đặc biệt múc riêng một bát canh gà trong nồi đưa cho Tần Chí Quân, bảo anh mang cho nhà Hách Binh, nói là để hai đứa trẻ nhà Hách Binh nếm thử.
Một bữa cơm thực náo nhiệt, Hạ Mẫn tính tình lanh lợi, lúc ở trường thì ra dáng hơi ngầu, nhưng ở nhà họ Tần thì miệng mồm ngọt xớt.
Lúc ăn cơm cô ấy cứ luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của Lâm Xuân Hoa, khiến Lâm Xuân Hoa vui vẻ đến tít cả mắt.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Xuân Hoa lại cầm cái cuốc mới mua đến vườn rau làm việc.
Tần Chí Quân bị bà ấy bắt theo làm cu li, bắt anh dựng một vòng hàng rào ở một góc vườn rau, trong hàng rào lại làm thêm một chuồng gà.
Bà ấy đúng là có sáng kiến, mua vài con gà về nuôi ở đó, rau cải già bình thường vẫn vứt đi bây giờ có thể dùng làm thức ăn.
Ban ngày đàn gà sống trong khu đất nhỏ có hàng rào bao quanh, tối đến thì vào chuồng ngủ.
Nuôi vài tháng là có thể đẻ trứng cho con dâu bà ấy bồi bổ cơ thể rồi, quá hợp lý.
Nếu hỏi có sợ bị trộm không, thì bà lão cảm thấy trong khu nhà ở này cũng không quá nhiều người lại toàn là người nhà của quân nhân, phẩm chất chắc cũng không đến nỗi.
Huống chi, đây lại là khu quân đội, nếu có một hai người ý đồ không tốt, nảy sinh lòng tham thì cũng không dám mạo hiểm đi trộm đồ ở đây.
Lâm Xuân Hoa và Tần Chí Quân đi rồi, Hạ Mẫn mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô ấy nói với Cố Uyển rất nhiều về Tiêu Vũ Phi.
Thiếu nữ đang yêu là vậy, tất cả mọi thứ về Tiêu Vũ Phi, đối với cô ấy đều rất đặc biệt.
Những chuyện bình thường giấu kín trong lòng, bây giờ gặp được một người biết lắng nghe như Cố Uyển, Hạ Mẫn không thể ngừng nói.
Đến tận hơn hai giờ, khi lính cảnh vệ của Phương Trí Trung đến đón, cô ấy vẫn còn tiếc chưa muốn về.
Sau khi Cố Uyển bảo cuối tuần muốn đến chơi lúc nào cũng được thì cô ấy mới miễn cưỡng rời khỏi.
Hơn ba giờ Lâm Xuân Hoa cũng về nhà.
Tần Chí Quân đi thông báo cho vài đồng đội buổi tối đến nhà ăn cơm.
Đi hết một vòng khu đóng quân trở về nhà mới biết Hạ Mẫn đã về rồi.
Anh hỏi Cố Uyển cả ngày không nghỉ ngơi gì có mệt không, rồi dìu cô vào phòng ngủ.
Lâm Xuân Hoa từ trong phòng mình đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bỗng nhiên bà nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Sau khi đợi một lúc trong phòng khách thấy Tần Chí Quân đi ra, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy vẫy vẫy tay gọi anh vào phòng mình, mới hỏi: “Hai ngày nay mẹ cũng không nhớ ra hỏi con một chút.
Con bé Uyển hiện giờ đang mang thai, bác sĩ có dặn phải chú ý những chuyện gì không?"
Tần Chí Quân nhìn mẹ ra vẻ thần bí còn tưởng là nói chuyện gì, thì ra chỉ hỏi cái chuyện này.
Anh cười nói: “Đương nhiên là có dặn rồi, không để bị mệt, ăn uống nghỉ ngơi nhiều vào.”
Lâm Xuân Hoa nghẹn lời: “Chỉ vậy thôi sao?”
Tần Chí Quân gật đầu.
Lâm Xuân Hoa:......!
Vị bác sĩ này cũng không đáng tin lắm.
Ba tháng đầu và ba tháng cuối thai kỳ hai vợ chồng không được quan hệ, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói một câu.
Loại chuyện này bà lại không biết phải nói với con trai thế nào, ngại quá đi.
Thực ra thì lần này bà ấy đã trách lầm ông Lâm rồi.
Ông ấy không phải bác sĩ khoa sản chính tông mà chỉ là một quân y có học qua cả Trung và Tây Y thôi.
Thông thường chỉ chữa chấn thương bên ngoài, đúng là không nghĩ đến phải căn dặn về vấn đề này.
Tần Chí Quân hỏi bà ấy gọi anh vào muốn nói gì thì Lâm Xuân Hoa xua tay.
“Không có gì, con không có việc gì làm thì giúp mẹ lột ít tỏi, rồi sang nhà họ Hách mượn bàn với mấy cái ghế đẩu về đây.
Tối đến đông người sợ là không đủ ghế ngồi.”
Tóm lại là sai anh làm việc này việc kia, không cho về phòng là được.
Chuyện này đi nói với con trai thì ngượng quá, đợi lát nữa con bé Uyển thức dậy bà ấy sẽ dặn riêng cô một câu.
Lâm Xuân Hoa nhìn qua một lượt những thứ nhà họ Phương biếu tặng.
Có bánh trứng, bánh quy, kẹo, thịt vịt khô, nấm hương, nấm mèo, mực, mạch nha, lá trà, sữa bột, thuốc lá, rượu, còn có một túi đầy vải bông mềm mại.
Bà ấy nhìn mà trống ngực đập thình thịch, quà cáp nặng tay quá.
Bà ấy cũng không động vào chúng, phải đợi con bé Uyển thức dậy xem qua xong bà ấy mới giúp sắp xếp chúng lại.
Sau này có đáp lễ người ta cũng biết đường mà lo liệu.
Tần Chí Quân mượn xong bàn ghế thì Uông Thu Mai và Hách Binh cũng đi cùng để giúp anh mang ghế sang, sẵn tiện mang trả bát đựng canh gà buổi trưa đã được rửa sạch sẽ, còn đặc biệt mang thêm ít thức ăn cho buổi chiều.
Vốn dĩ bảo là muốn giúp Lâm Xuân Hoa chuẩn bị thức ăn, nhưng vào nhà bếp thấy khá nhiều món ăn đã được chuẩn bị xong, nên cười quay về.
Lâm Xuân Hoa bảo cô ấy bữa tối dắt hai đứa nhỏ sang ăn cơm chung, Uông Thu Mai biết buổi trưa nhà họ Tần có mời khách, chắc là đã chuẩn bị không ít món ngon.
Sợ làm Lâm Xuân Hoa chật vật hơn nếu thiếu thức ăn nên cô ấy từ chối không tham gia.
Lâm Xuân Hoa rất giỏi thu xếp, bà ấy lấy nấm hương và nấm mèo nhà họ Phương tặng ra làm một lúc lại được thêm hai món.
Nửa nồi canh gà lúc trưa cũng được dọn ra, lại chiên thêm trứng, kho thịt với cá, gà xào ớt, còn thêm vài món chay.
Bà ấy làm việc nhanh gọn, Cố Uyển thức dậy cũng chẳng cần phải nhúng tay vào, chỉ giúp dọn mấy món ăn lên.
Lấy trong tủ ra chai rượu ngon do nhà họ Chu tặng, mấy người Hách Binh, Giang Hạo ăn uống rất vui vẻ, sảng khoái.
Riêng chủ nhà Tần Chí Quân lại không chịu uống giọt rượu nào, anh sợ trên người có mùi rượu làm vợ khó chịu.
Vương Thượng Phi cười anh không có lộc ăn, rượu ngon như vậy mà không uống.
Buổi tối mọi người về hết, Lâm Xuân Hoa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ xong thì nhân lúc Tần Chí Quân đang tắm rửa, bà ấy khẽ dặn dò Cố Uyển trong ba tháng đầu và cuối thai kỳ phải đặc biệt cẩn thận, không được để Tần Chí Quân làm càn.
Lúc đầu, Cố Uyển nghe xong cũng không hiểu làm càn nghĩa là sao, phải đến khi Lâm Xuân Hoa thì thầm vào tai, cô mới đỏ bừng mặt.
Lúc Tần Chí Quân đi ra thì thấy cô vợ bé nhỏ của mình và mẹ đang đứng ngoài cửa phòng ngủ.
Không biết đang nói chuyện gì mà vẻ mặt cả hai có chút kỳ lạ, cô bé này đỏ hết cả mặt lẫn tai, đầu thì cúi thấp, có vẻ rất xấu hổ.
Sau khi về phòng, anh hỏi Cố Uyển.
Cô ấp úng kể lại, lúc này Tần Chí Quân mới hiểu buổi trưa mẹ gọi anh ra là muốn hỏi cái gì.
Lỗ tai Tần Chí Quân nóng ran, nghĩ lại lúc trước quả thật rất lỗ m ãng.
Nhưng từ khi biết vợ mang thai, đừng nói là làm chuyện đó, buổi tối ôm cô ngủ cũng phải cẩn thận, không dám đè lên cô.
Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã đến tháng sáu, Lâm Xuân Hoa đến nơi đóng quân này đã gần nửa tháng.
Trước đây Cố Uyển chỉ là thường mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng từ tháng sáu trở đi, cô ăn gì cũng nôn hết ra, ngửi bất kể mùi gì cũng chịu không nổi.
Đừng nói là món ăn nhiều dầu mỡ, dù món đã nấu chín cô cũng có thể nôn cả buổi.
Một rồi hai ngày, đến cả nước sôi để nguội cũng uống không được, vừa uống vào lập tức nôn ra.
Sắc mặt vừa dưỡng cho tốt hơn một chút, đến ngày thứ hai thì không còn gì.
Khuôn mặt nhỏ cứ tái nhợt dần, Tần Chí Quân và Lâm Xuân Hoa lo lắng đến độ miệng nổi mụn rộp.
Lúc dùng cơm trưa, Tần Chí Quân liền kéo ông Lâm đến.
Ông Lâm bảo vừa mang thai có những biểu hiện này là bình thường, nhưng không ăn được gì cả thì đúng là không ổn.
Ông ấy kê một đơn thuốc điều khí chống nôn và an thai, bảo Tần Chí Quân cầm đơn thuốc ra thành phố bốc thuốc về nấu cho Cố Uyển uống nhưng Cố Uyển lại không chịu dùng thuốc.
Cô bảo ốm nghén chỉ là phản ứng bình thường, cô sẽ cố chịu đựng, uống thuốc lại lo lắng không biết có ảnh hưởng gì đến em bé không.
Ông Lâm thấy cô lo cho đứa trẻ như vậy, nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu là như vậy, hay là người nhà hãy cùng đi dạo, vừa rồi tôi thấy trong phòng khách nhà các người có một cái radio, ngày thường nên thường xuyên nghe đài để phân tán tư tưởng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Ông ấy lại nói với Tần Chí Quân: “Còn anh thì đến hiệu thuốc mua một ít quả Vương Bất Lưu Hành về đây.
Tôi sẽ dán vào huyệt sau tai của vợ anh, lúc không làm gì thì day day lên huyệt sau tai, cũng có tác dụng giảm nôn nghén.”
Rốt cuộc Cố Uyển cũng chịu dùng hai cách này, Tần Chí Quân tìm xe đi mua quả Vương Bất Lưu Hành.
Lâm Xuân Hoa thì đi khắp khu nhà tập thể nhà nào có bình để muối dưa không, may mắn hỏi trúng vợ của một quân nhân là người Cống Nam, giỏi nhất là muối dưa.
Bà ấy mang theo ít bánh quy đến xin đổi nửa bát dưa, củ cải trắng, cà rốt và củ kiệu muối.
Cô vợ đó bảo chỉ cần rửa sạch lại với nước là có thể ăn liền.
Lâm Xuân Hoa nếm thử một miếng, chua đến ê cả răng.
Thứ này là đồ lạnh, không cần làm nóng, lại không ngửi thấy mùi gì.
Bà ấy mang về rửa sạch rồi đưa cho Cố Uyển.
Cô nếm thử một miếng củ kiệu, đúng là có thể nuốt được.
Lâm Xuân Hoa mừng quá, thử múc cho cô một bát cháo trắng.
Có mấy món chua chua kia, cô ăn được hơn nửa bát cháo, hơn nữa còn không nôn trở ra.
Hai ngày rồi, cuối cùng trong bụng cũng có thứ gì đó, Lâm Xuân Hoa lúc này mới yên tâm một chút.
Nhân lúc cô ăn được tinh thần khỏe lên, bà ấy lại cùng cô ra ngoài tản bộ.
Khu nhà tập thể này cũng chẳng có mấy nơi để đi, vòng tới vòng lui lại đi đến đất trồng rau của nhà mình.
Lâm Xuân Hoa chỉ chỗ đất mình trồng cho Cố Uyển xem, mỗi luống là một loại rau khác nhau.
Vì chỉ mới trồng khoảng mười ngày nên hầu hết vẫn là cây con.
Trong hàng rào cạnh vườn rau là một con gà mái cùng mười mấy con gà con màu vàng nhạt.
Đây là do Lâm Xuân Hoa nhờ người mua hết cả gà mẹ lẫn gà con.
Thấy cô đang nhìn con gà, Lâm Xuân Hoa cười vui vẻ nói: “Đợi thêm vài tháng nữa, con sẽ không lo không có gà và trứng ăn.
Mỗi ngày chúng ta đều có trứng tươi."
Bà ấy lại chỉ vào vài hàng rào khác trong vườn rau cho Cố Uyển xem, và nói: “Nhìn này, mới có mấy ngày đã có bốn gia đình học theo mẹ nuôi gà ở đây rồi đấy."
Cố Uyển nhoẻn miệng cười khen ngợi: “Mẹ đúng là giỏi quán xuyến gia đình."
Đi hai vòng, Lâm Xuân Hoa lại cùng cô về nhà, làm đúng như lời bác sĩ Lâm bảo, mở radio cho cô nghe.
Đến chiều, Tần Chí Quân mua Vương Bất Lưu Hành trở về, lại nhờ ông Lâm đến dán giúp.
Ông ấy dặn Cố Uyển thỉnh thoảng dùng tay xoa lên nó, xoa đến khi huyệt sau tai nóng lên và hơi rát sẽ có hiệu quả.
Cũng không biết là phương pháp nào có tác dụng, đến buổi tối Cố Uyển bắt đầu ăn được vài thứ có vị nhẹ.
Qua năm sáu ngày thì không còn bị nôn nghén nữa.
Lâm Xuân Hoa vui mừng bảo là đứa bé trong bụng biết thương mẹ nó rồi, Cố Uyển nghe được lời này thì vui vẻ cười đến tít cả mắt..