Thành phố B bên này mọi chuyện tốt đẹp, phía bên nhà họ Tần ở thôn Thanh Hồ buổi tối hôm nay lại là một phen náo loạn.
Mọi chuyện rắc rối trên đời một phần cũng do người không biết giữ miệng.
Vương Hải Quyên bị Tần Chí Cương dùng tiền áp chế mới yên ổn được mấy ngày, nhưng rốt cuộc vẫn là bản tính khó thay đổi.
cô ta hiện tại xem như biết Tần Chí Cương không muốn nghe những lời đó.
Lần trước bảo trả lại đồng nhưng rốt cuộc vẫn chưa trả.
Vì chuyện này nên cô ta cũng không ở trước mặt Tần Chí Cương nói động đến ai nữa.
Nhưng nỗi bất bình trong lòng tích tụ dần rốt cuộc cũng phải tìm chỗ xả ra.
Lúc đầu Vương Hải Quyên than thở với những nàng dâu trẻ khác rằng bản thân ở nhà họ Tần chẳng được vui vẻ gì.
Mẹ chồng thiên vị anh cả có tương lai hứa hẹn, từ chuyện sính lễ cho đến những chuyện lông gà vỏ tỏi gần đây, chuyện gì cũng đem ra kể lể.
Được người ta phụ họa thêm vài câu lại càng cảm thấy mình là kẻ thiệt thòi nhất trên đời.
Ra ngoài chống nạnh nói chuyện phiếm với người ta đã trở thành sở thích lớn nhất của cô ta.
Tuy nhiên, trên đời này không có bức tường nào là hoàn toàn kín gió, huống chi là cái thôn chẳng lớn mấy này.
Quanh đi quẩn lại đều là bà con, bạn bè với nhau cả, người ta lại đem những chuyện này ra tán gẫu với nhau trong lúc trà dư tửu hậu, cứ nói qua nói lại, rốt cuộc người biết chuyện càng lúc càng nhiều.
Chuyện vẫn chưa đến tai mấy người đàn ông trong nhà họ Tần, nhưng Tần Hiểu Muội ngày ngày đều ở trong thôn làm sao có thể không nghe thấy? Những người nghe được lời đồn có nói lại với cô vài lần, Tần Hiểu Muội nghe mà tức muốn chết.
Nhưng dù sao đó cũng là chị dâu của cô ấy, để mẹ cô ấy xử lý thì được, nhưng nếu cô ấy nói vào thì không hay lắm.
Tuy nhiên hiện giờ Lâm Xuân Hoa không có ở nhà, chẳng lẽ cô ấy phải đem chuyện này đi mách với anh hai sao?
Cô ấy đã cố nhịn rất nhiều lần, nhưng chiều nay trên đường đi hái rau lại đụng phải chị dâu thứ đang nói với hai người phụ nữ trong thôn là mẹ cô ta thiên vị anh cả chị dâu cả thế này thế nọ.
Tần Hiểu Muội dừng bước không đi, nép sang một góc tường tiếp tục nghe thử xem cô ta lại nói gì.
Quả nhiên, lại nói đến chuyện sính lễ không giống nhau, còn nói cùng là con dâu nhà họ Tần nhưng khi mang thai lại phân biệt đối xử.
Vốn dĩ Tần Hiểu Muội là con gái chưa được gả đi, chị dâu cứ nói chuyện trong nhà ra ngoài như vậy là không tốt cho cô ấy.
Tần Hiểu Muội nghĩ hôm nay thế nào cũng phải thuật lại chuyện này cho ba và anh hai, nhưng Vương Hải Quyên miệng mồm chua ngoa, nói chuyện không hề tôn trọng Lâm Xuân Hoa chút nào.
Tần Hiểu Muội máu nóng xông lên đầu, liền bước ra chỉ thẳng mặt Vương Hải Quyên không được nói với người khác về mẹ cô ấy như vậy.
Chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn không thể ngờ đến.
Ban đầu, Vương Hải Quyên đang nói xấu mẹ chồng bị em chồng bắt gặp cũng có chút chột dạ.
Nhưng những lời chua ngoai nói mấy chục lần, nói đến nỗi bản thân cũng cho là thật.
Cô ta cảm thấy lời mình nói toàn là sự thật, phóng đại sự thật lên một chút thì đã sao.
Bà ấy thiên vị thì được còn cô ta nói ra thì không được sao?
Chị dâu em chồng bắt đầu tranh cãi.
Vương Hải Quyên tóm ngay điểm này, để mọi người thấy cô ta ở nhà họ Tần có địa vị gì, chỉ là một cô em chồng chưa xuất giá cũng dám chỉ vào mũi cô ta mà giáo huấn như vậy.
Nông thôn nhiều người nhàn rỗi, cô ta cứ bù lu bù loa liền thu hút cả đám người vây đến xem náo nhiệt.
Tuy là cũng có nhiều người khuyên Vương Hải Quyên không nên nói xấu nhà chồng như thế, nhưng rất đông người lại nói, bất kể Vương Hải Quyên làm đúng hay sai cũng không đến lượt một cô em chồng chưa gả đi là Tần Hiểu Muội quản chuyện của chị dâu.
Hầu hết những người lên tiếng đều là những phụ nữ có vai vế cao hơn Tần Hiểu Muội hoặc là những người đã lập gia đình.
Người lớn đã đứng ra dạy bảo như thế, Tần Hiểu Muội đành chịu ấm ức.
Vẫn là Chúc Phượng Tiên ở xa nghe người ta kể lại chuyện này, liền chạy tới kéo Tần Hiểu Muội quay lại chỗ đám phụ nữ kia nói chuyện.
“Hiểu Muội còn chưa lấy chồng, nhưng Xuân Hoa gần đây không ở nhà, lẽ nào phải để đám đàn ông trong nhà họ Tần ra mặt trị người đàn bà này sao?" Bà và Lâm Xuân Hoa có quan hệ tốt, nghe những lời bàn tán đó vốn là trong lòng cũng không thoải mái.
Chỉ là rốt cuộc bà e ngại thân phận mẹ vợ của Tần Chí Quân, lại đi nói chuyện của vợ chồng Tần Chí Cương thì coi sao được, vì vậy bà vẫn luôn né tránh.
Nhưng lần này Lâm Xuân Hoa đi chăm sóc cho con gái bà, Hiểu Muội ra mặt lại bị một đám người dùng thân phận đàn áp đến không nói được câu nào.
Bà mà còn nhịn nữa thì thật có lỗi với Lâm Xuân Hoa.
“Dạo gần đây không phải Quyên Tử đã đi khắp thôn nói nhà bà thông gia tôi không tử tế không công bằng sao.
Đến tôi đây còn nghe người khác kể lại năm sáu lần, con bé Hiểu Muội nghe mà ít hơn sao? Con bé có thể nhịn đến ngày hôm nay mới bộc phát là đã nể mặt người chị dâu này lắm rồi.”
“Điều tôi muốn nói là thị phi đều từ miệng mà ra, vẫn là nên giữ mồm giữ miệng của mình cho tốt trước đã.
Hôm nay Hiểu Muội nói đỡ lời cho mẹ mình thì có gì sai? Chưa chi các chị đây đã vội vàng dạy đời Hiểu Muội là làm em chồng người ta thì phải biết kính trọng chị dâu.
Tôi không ngại mất lòng mà nói thêm câu này, mọi người đều có con trai nhỉ? Nếu mọi người cảm thấy con dâu nhà mình giống như thế này cũng không sao thì cứ xem như tôi chưa nói gì hết.”
Vương Hải Quyên vốn đã ôm oán hận với Cố Uyển từ lâu, lúc này nghe Chúc Phượng Tiên nói như vậy còn có thể nhịn nữa sao.
Cuối cùng lại thành gây gổ với Chúc Phượng Tiên.
Đại ý bảo là mẹ chồng cô ta đứng về phía Cố Uyển, Chúc Phượng Tiên là đứng nói chuyện không đau eo, đương nhiên đứng về phía mẹ chồng cô ta.
Chuyện trong nhà cô ta không đến lượt người nhà họ Cố xen vào.
Cuộc chiến lập tức nóng lên, phân nửa người trong thôn đều vây đến xem trận náo nhiệt lớn này.
Đến gần tối mọi người mới khuyên được ba người về nhà.
Mọi người cũng giải tán, ai về nhà này nấu com.
Lúc ba cha con nhà họ Tần đi làm về, trên đường thỉnh thoảng bắt gặp vài dân làng nhìn họ với nét mặt khác hẳn mọi khi.
Tần Đại Hữu nhíu mày, cảm thấy có gì đó không bình thường.
Đến khi đi ngang qua một nhà có quan hệ khá thân thiết, thì bị người đàn ông của nhà đó gọi lại, nói là hồi chiều nhà anh xảy ra chuyện đó.
Vừa nghe câu xảy ra chuyện, ba cha con Tần Đại Hữu đều giật thót tim.
Điều đầu tiên Tần Chí Cương nghĩ đến là Vương Hải Quyên đang bụng to vượt mặt, hay là ngã hoặc đụng vào đâu rồi.
Nhưng câu tiếp theo của người kia lại là buổi chiều con dâu thứ hai nhà anh và Hiểu Muội cãi vã nhau ngoài đường.
Hình như con dâu anh ra ngoài nói những lời không lọt tai bị Hiểu Muội bắt gặp.
Sau đó còn nghiêm trọng hơn, bà thông gia nhà anh cũng tham gia vào.
Tần Chí Cương nghe bảo vợ mình ở ngoài nói gì đó khó nghe, còn cãi nhau với em gái liền nghĩ đến lúc trước ngày nào cô ta cũng nói ra rả bên tai anh ấy, lại nghĩ đến chuyện em gái tranh cãi với cô ta, chỉ sợ là có liên quan đến mẹ anh ấy.
Tần Đại Hữu hỏi lại: “Bà thông gia nào?”
Chuyện liên quan đến Vương Hải Quyên nên ông ấy nghĩ không lẽ là người nhà họ Vương? Không chỉ ông ấy mà cả Tần Chí Cương và Tần Chí Hoa cũng nghĩ như vậy.
Người kia lại nói tiếp: “Là Chúc Phượng Tiên.
Hình như là Hiểu Muội tranh cãi không lại nên bà ấy đứng ra nói giúp Hiểu Muội rồi lại thành cãi nhau, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.
Tôi cũng nghe bà nhà tôi nói lại như vậy, nên nói trước với anh một tiếng để mọi người có chuẩn bị.
Mau về nhà đi.”
Tần Đại Hữu cảm ơn người nọ rồi ba cha con rảo bước nhanh về nhà.
Sắc mặt Tần Chí Cương rất tệ.
Người gây chuyện ồn ào là vợ mình, lại thêm phán đoán trong lòng, nên trên đường trở về thỉnh thoảng có người nào nhìn, anh ấy liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thường thì vào giờ này, khi về nhà cơm nước đã sắp chuẩn bị xong, nhưng hôm nay vừa bước vào đã thấy không khí lạnh lẽo.
Trong bếp không có ai, trên bàn cũng không có thức ăn, không nhìn thấy Hiểu Muội, chỉ nghe thấy tiếng khóc trong phòng của Tần Chí Cương.
Sắc mặt Tần Đại Hữu có chút khó coi, gõ gõ cửa phòng của Tần Hiểu Muội nhưng không có ai trả lời.
Ông ấy nghĩ chắc là sau khi chị dâu em chồng vừa cãi nhau, Hiểu Muội ở không nổi trong nhà nên sang nhà họ Cố rồi.
Nghĩ đến đây ông ấy dứt khoát đi thẳng sang nhà họ Cố.
Tần Chí Hoa sợ anh hai và chị dâu lại quay sang cãi nhau, anh ấy ở đây rất khó xử nên cũng chạy theo ba.
Tần Chí Cương vào phòng, đứng ở cửa phòng nhìn thoáng qua.
Vương Hải Quyên nằm trên giường, quay lưng về phía cửa phòng mà khóc.
Anh ấy chép miệng, không muốn vào phòng nữa, cũng quay người đi sang nhà họ Cố.
Vương Hải Quyên vốn đã nghe thấy tiếng họ trở về.
Chính vì nghe được nên cô ta mới bắt đầu khóc òa lên, thế mà ông chồng chỉ đi đến cửa lại xoay người bỏ đi, cô ta càng thêm thương tâm.
Ở bên nhà họ Cố, mọi người trong nhà đều có mặt.
Cố Kim Thịnh và Cố Siêu làm việc ở khá gần thôn, lúc này họ đã về nhà được một lúc.
Hai người ở cửa lớn kéo ghế dựa ra ngồi, để lại không gian riêng cho đám người Chúc Phượng Tiên.
Mắt Tần Hiểu Muội vẫn còn hơi đỏ.
Chúc Phượng Tiên và Vương Thủy Anh đang nói chuyện với cô ấy.
Chúc Phượng Tiên vừa bảo vệ cô ấy ở ngoài kia, sau khi trở về nghĩ lại chuyện hôm nay vẫn phải lắc đầu.
Nhà ông thông gia rước phải con dâu như vậy đúng là xui xẻo.
“Cháu cũng thật là khờ, chuyện thế này cháu nên để cho anh hai cháu xử lý, không được nữa thì vẫn còn ba cháu.
Vương Hải Quyên kia thì lấy được chồng rồi, nhưng còn cháu vẫn chưa có nơi có chốn mà.
Nếu cháu bị mang tiếng là đanh đá không biết tôn trọng chị dâu thì sau này làm sao tìm được mối tốt nữa.
Mẹ cháu vẫn còn chưa biết chuyện, bà ấy mà biết chắc là lo sốt vó."
Tần Đại Hữu đi vào vừa đúng lúc nghe được câu này.
Cố Kim Thịnh thấy cha con Tần Đại Hữu đến vội chào rồi mời họ ngồi xuống.
Ông sai Vương Thủy Anh đi pha trà, trà vừa pha xong thì Tần Chí Cương cũng đến, Vương Thủy Anh lại mang ra thêm một tách.
Tần Đại Hữu đến đây, một là để tìm Hiểu Muội, hai là cũng muốn hỏi han một chút xem rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Dù sao thì chuyện này người trong thôn đã biết hết cả rồi, Chúc Phượng Tiên cũng có tham gia trong đó, chẳng còn cái gì gọi là chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài nữa.
Thế thì thà hỏi nhà họ Cố còn hơn là về nhà hỏi Vương Hải Quyên.
Sau khi nghe Hiểu Muội kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tần Đại Hữu cũng cúi đầu thở dài.
Sắc mặt Tần Chí Cương thì khó coi vô cùng.
Chúc Phượng Tiên hơi ngượng ngùng nói: “Việc hôm nay là lỗi của tôi.
Nếu lúc đó tôi không nhúng tay vào, vợ của Chí Cương cũng không phản ứng mạnh đến vậy.”
Tần Chí Cương bóp chặt nắm tay, Quyên Tử phản ứng dữ dội như vậy còn không phải vì thím Phượng Tiên là mẹ của chị dâu cả sao? Chị dâu cả còn chưa gặp mặt mà cô ta đã thế này.
Vương Hải Quyên yên tĩnh được mấy ngày, anh ấy còn tưởng là cô ta đã biết sửa đổi.
Hóa ra là cô ta không nói trước mặt anh ấy nữa mà chuyển sang nói với người ngoài.
Tần Đại Hữu xua tay nói: “Việc này tôi còn phải cảm ơn bà.
Tình hình lúc đó như vậy, nếu bà không đứng ra nói giúp Hiểu Muội nhà tôi vài câu thì thanh danh của con bé đã bị hủy hoại rồi.”
Người ở nông thôn rất xem trọng phẩm hạnh của các cô gái chưa chồng.
Nếu danh tiếng bị vấy bẩn, sẽ rất khó có người hỏi cưới.
Những nhà đàng hoàng đều không muốn có con dâu như vậy.
Giống như chuyện của Hiểu Muội, có thể ban đầu có vài người biết việc làm của Vương Hải Quyên là sai trái, nhưng khi chuyện lan truyền đi thì người ta chỉ còn biết công kích lung tung.
Cảm thấy Vương Hải Quyên không tốt, nhưng Tần Hiểu Muội cũng là đứa đanh đá, vô lễ với chị dâu.
Cuối cùng vẫn là người chưa lấy chồng như Tần Hiểu Muội phải chịu thiệt thòi.
Cố Kim Thịnh thấy nhà họ Tần hôm nay xảy ra những chuyện thế này, muốn giữ đám người Tần Đại Hữu ở lại ăn cơm.
Vương Thủy Anh đi vào nhà bếp chuẩn bị nhưng Tần Đại Hữu lại chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa.
Ông ấy cảm ơn Chúc Phượng Tiên rồi dẫn các con mình về.
Tối đến, Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên lại cãi vã.
Hôm sau anh ấy không theo ba đi làm mà thu xếp mấy bộ quần áo cho Vương Hải Quyên rồi kéo thẳng cô ta về nhà mẹ vợ ở thôn Thượng Kiên.
Gia đình thì xào xáo không yên, thanh danh của Hiểu Muội cũng bị hủy hoại.
Anh ấy không dạy được cô ta thì cho cô ta về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, để ba vợ mẹ vợ dạy lại cô ta..