Tháng năm ở đại đội Hồng Kỳ.
Hiện tại đang là lúc mặt trời lên cao nhất, làm cho mọi người nóng đếm mức mồ hôi đổ như mưa, nhưng mà mọi người cứ như không có cảm giác được cái nóng của mặt trời vậy.
Có một số người tay chân nhanh nhẹn đang phơi lúa mạch ở trên mặt đất, ở phần ruộng phía xa cũng có một số người đang gieo giống.
Mọi người làm việc khí thế ngất trời, nhưng tương phản với mọi người chính là một cô gái vừa béo vừa đen khoảng , tuổi đang ngơ ngẩn ngồi ở dưới tàng cây, đôi mắt từ sự vẩn đục ban đầu bỗng trở nên trong sáng linh động.
Không phải cô đã chết rồi sao? Lục Mãn nhìn tốp năm tốp ba người mặc đồ lao động giản dị đang làm việc nhà nông thì hơi nhíu mày bấm tay tính toán.
Lục Mãn cô sống thọ và chết tại nhà, hưởng thọ tuổi, làm phong thủy huyền sư có uy tín nhất Hạ Quốc, môn đồ .
người, được chôn cất cực kỳ long trọng.
Nhưng mà không nghĩ tới trước khi chết mệnh cách của mình lại bị người ta động tay chân.
Bảy hồn sáu phách của cô đã bị người đưa về thập niên , sống lại ở trên người một thiếu nữ bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.
Ánh mắt Lục Mãn dừng lại ở trên đám phụ nữ đang làm việc chăm chỉ ở cách đó không xa, bọn họ đang phơi lương thực để kịp nộp thuế lương, hiện tại bầu trời đang vạn dặm không mây, mặt trời chói chang ở trên cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi trời tối là có thể phơi khô được số lúa mạch này.
Nhưng mà chỉ trong vòng mấy chục phút nữa là nơi này sẽ có một trận mưa to.
“Con gái à, thân thể con đã khỏe hơn chút nào chưa?”Trần Tú Phương nhìn thấy con gái đi tới liền khẩn trương hỏi, vừa rồi con gái của cô vừa mới ngất đi, tuy nói con gái cô phản ứng luôn chậm hơn một tí so với người bình thường, nhưng mà con gái chính là bảo bối trong lòng cô.
Điều này làm cho rất nhiều cô gái xấp xỉ tuổi với Lục Mãn đều ghen tị tới đỏ cả mắt, cố tình bọn họ lại không dám hé răng nói nửa lời, không có cách nào, ai bảo đó chính là Lục Mãn, bảo bối của Lục gia chứ?Lục Mãn không thèm quan tâm chuyện những người xung quanh suy nghĩ cái gì, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, biểu tình hơi nghiêm nghị.
Cô đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ Lục đang bận rộn.
“Làm sao vậy?”“Mẹ, chuẩn bị có một trận mưa to rồi”.
Lục Mãn nghiêm túc nhìn về phía bầu trời, Trần Tú Phương nghe được lời nói của con gái, nhìn về phía bầu trời, khi cô nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang treo tại giữa bầu trời, trên bầu trời cũng không có một đám mây nào thì cô liền nhíu mày lại.
.