Chu Đại Hòe tìm lại được ngôn ngữ của mình, nhưng cuối cùng vẫn hơi ngượng ngùng nói: "Haiz, đứa nhỏ này, sao cháu có thể nói vậy được, mối hôn sự với nhà họ Thịnh gia tốt biết bao, mười dặm tám thôn..."
"Cậu, cậu gọi điện thoại cho Lâm Kiến Minh đi…"
Lâm Yểu không định thảo luận với ông ta xem chuyện hôn sự cùng nhà trạm trưởng trạm lương thực có phải là mối hôn sự tốt hay không.
Cô làm người cũng không phải là để lập gia đình.
Cô cắt ngang lời của ông ta, nói: “Phiền cậu mời ông ta tới thôn Chu gia. Cậu cũng không cần phải lo là ông ta sẽ không chịu tới đâu, hai ngày trước cháu đã viết một phong thư, cũng đã giao cho người khác, nếu mấy ngày tới đây cháu xảy ra chuyện, phong thư đó sẽ được gửi đến trường học của Lâm Kiến Minh, đến lúc đó chuyện ông ta vứt vợ bỏ con, bức tử con gái sẽ không thể che giấu được nữa… vì vậy ông ta sẽ tới."
Vất vả lắm Chu Đại mới hoàn hồn lại sau lời nói vừa nãy của cháu họ, giờ lại bị những lời phía sau này của cháu gái chế trụ.
Ông ta nhìn cháu họ có sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ yểu điệu, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh trước mắt mình, trong lòng không khỏi hoài nghi tai mình có vấn đề gì hay không.
Ở trong ấn tượng của ông ta, cháu họ ông ta vẫn luôn là cô gái hiếu thảo, ngây thơ lại hiền lành giống như đứa ngốc, cũng rất dễ dỗ dành, sao cô có thể nói ra những lời này?
Vừa rồi, cô đe dọa Lâm Kiến Minh đấy à?
Hơn nữa, không chỉ đe dọa Lâm Kiến Minh, kỳ thực cũng đang đe dọa ông ta.
Ý là, nếu ông ta không giúp cô gọi Lâm Kiến Minh tới đây, sẽ là ép cô chết.
Cô chết rồi, lá thư đó sẽ được gửi đi để tố cáo Lâm Kiến Minh, Lâm Kiến Minh không tốt, liệu ông ta có được sống tốt?
Hơn nữa, cô không nói "Cha cháu", mà nói là "Lâm Kiến Minh", trong giọng điệu đó nào có chút tình cảm gì?
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Chu Đại Hòe, Lâm Yểu không nhịn được cong khóe môi lên.
Cô nói: “Cậu ơi, phiền cậu gọi điện thoại hoặc gửi điện tin cho Lâm Kiến Minh đi. Mấy ngày nay cháu không được khỏe cho lắm, cháu đi nghỉ trước đây."
Nói xong, cô cũng không thèm đoái hoài đến ông ta, như thể chỉ vừa nói với ông ta là tốt nay mình muốn ăn gì, bình tĩnh xoay người rời đi.
Chu Đại Hòe bị đứa cháu gái ngoại từ trước đến nay luôn cư xử ngoan ngoãn của nhà mình làm cho kinh sợ.
Nhưng ông ta cũng không ngu, tuy là bị cháu gái doạ cho biến thành một bộ dáng như vậy, cũng vẫn không thẹn quá mà hoá giận... Ông ta là một người nông dân, chính vì vậy mà lòng tự trọng cũng không quá lớn, chỉ đơn giản là chờ Lâm Yểu rời đi rồi liền đặt mông ngồi xuống ghế.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lại chỉ cảm thấy trong lòng như đang bị một nhánh cây cỏ lau () gãi gãi, lộn xộn, trong lòng liền có chút hãi hùng khiếp vía... Ông ta mặc kệ Lâm Yểu có nhận thức như thế nào về vụ việc này, vì có một điều mà ông ta chắc chắn biết rằng, đứa nhỏ này từ khi sinh ra vốn vẫn luôn là một đứa nhỏ lương thiện, nhưng dù có lương thiện đến đâu thì vẫn có giới hạn của nó.
(): Cây Cỏ lau là loài cây thân thảo lâu năm mọc bụi khá to. Cụm hoa Cỏ Lau có màu trắng sáng, trên cụm hoa có nhiều bông nhỏ. Bông Hoa cỏ lau có ý nghĩa tượng trưng cho sức mạnh tiềm ẩn để thực hiện được những điều mong ước lớn lao. Bông Cỏ lau khô biểu tượng cho sức sống mãnh liệt giữa thiên nhiên và cuộc sống.