“Thế nhưng, nếu đổi lại là con cho nó được học hành đầy đủ thì con sẽ phải chi trả tiền nội trú, tiền đóng học phí, tiền mua sách vở, tiền sinh hoạt hằng ngày trong bao nhiêu năm liền, mà điều như vậy thì cho dù có là một gia đình khá giả đi chăng nữa thì ta cũng chắc chắn, rằng sẽ không có gia đình nào chấp nhận việc chi tiêu hoang phí như thế đâu. Hơn nữa, cả Gia Hoa và Gia Khả lại đều đang còn đi học. Tương lai, Gia Hoa còn phải lấy vợ nữa, như vậy thì tiền để tiêu vào việc sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ nhiều hơn… Hoặc là con chỉ cần nhìn vào ngay gia đình của mình đây này, trong các đứa cháu trai và cháu gái của ta, làm gì có mấy đứa được học đến cấp đâu."
Lâm Kiến Minh và Triệu Tân Lan có hai mức lương. Mặc dù thu nhập của cả hai người bọn họ đều được xem là ở mức khá trong thành phố này, nhưng gia đình cha mẹ ruột của Triệu Tân Lan lại không được như vậy, mà ngược lại còn khá khó khăn, cho nên phần lớn tiền lương của Triệu Tân Lan đều được bà ta đem ra trợ cấp cho gia đình cha mẹ mình.
... Đối với chuyện này, Lâm Kiến Minh cũng không có lời gì để nói, bởi vì chính ông ta trong bao nhiêu năm nay cũng luôn lấy ra một phần tiền lương của mình để gửi đến cho mẹ con Chu Xảo Nương ở nông thôn.
Hơn nữa, vào thời gian trước kia, lúc hai người bọn họ đã ly hôn, Triệu Tân Lan cùng với con trai và con gái cũng đã từng sống ở trong nhà của bố mẹ ruột của bà ta tới gần mười năm.
Dù cho kinh tế trong nhà vốn đã khó khăn, nhưng gia đình bọn họ lại vẫn chấp nhận cưu mang ba mẹ con, cho nên ân tình này đối với tiền tài vật chất ngoài kia, khẳng định là còn lớn hơn gấp bội.
Nhưng nếu cứ tiếp tục mãi như thế này, thì đời sống sinh hoạt của gia đình Lâm gia cũng chắc chắn sẽ không còn thoải mái được nữa.
Giọng điệu của Triệu Tân Lan vừa chán nản lại vừa buồn bực mà nói: "Mẹ, chuyện này đến con cũng không thể làm gì được. Lâm Kiến Minh là một trong những người lãnh đạo của trường học, sau khi đã đón được người con của chú hai trở về đây, trong khi tất cả con cháu của nhà họ Lâm chúng ta đều được đi học đầy đủ, thì tại sao chúng ta lại không cho con bé đó đi học. Nếu điều này mà bị truyền ra bên ngoài, rồi lan tới trường, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Lâm Kiến Minh. "
"Đó là việc riêng của con nha đầu đến từ nông thôn kia, liên quan gì đến các con chứ?"
Bà Triệu tỏ vẻ bất mãn nói.
Ngay khi những lời này được nói ra, Triệu Tân Lan bỗng dưng lại không nói câu nào nữa.
Tại Quế Trân hết nhìn cô em chồng của mình, rồi lại đến nhìn bà Triệu, và cuối cùng ánh mắt của cô ấy lại lần nữa quay trở lại ở trên người của Triệu Tân Lan.
Cô ấy không nhịn được nữa nên đành phải lên tiếng: "Mẹ, Tân Lan, con có một ý kiến như thế này nha, nếu đã không còn cách nào khác nữa thì cứ cho con nha đầu kia đi học bình thường là được rồi... Chỉ có điều là đừng để nó đi học ở trường nội trú thôi, bởi vì khi học nội trú, thì tiền ký túc xá, tiền sinh hoạt, tiền ăn uống của nó, không phải đều là do gia đình của em chi trả giúp sao? Theo cá nhân của con thì nghĩ rằng, Tân Lan nên giữ con bé ấy ở lại nhà mới là lựa chọn tốt nhất. Phần còn lại, em chỉ cần tìm cho nó một ngôi trường gần đó là xong. Tuy rằng trong nhà em sẽ phải nhiều thêm một đôi đũa, nhưng con bé đó là người đến từ thôn quê, vốn từ khi sinh ra đã rất chịu thương chịu khó, cho nên về sau, nó liền có thể làm hết tất cả mọi việc trong nhà cho em..."