Chu Xảo Nương hơi bối rối nhìn Lâm Yểu, nhìn như thể không phản ứng kịp, bà ấy đưa tay ra, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Lúc Lâm Kiến Minh bế con tới, con đã gần bốn tháng, nhưng lại vừa gầy vừa nhỏ, nhìn còn nhỏ hơn cả tiểu Nha vừa đầy tháng, vậy nên… vậy nên sau này lúc tiểu Nha bị phong hàn qua đời, mẹ nói với người khác, đứa bé ra đi là con của chú hai, con mới là con ruột của mẹ. Tất cả mọi người đều tin, mới đầu mợ cả của con còn hơi nghi ngờ, nhưng về lâu về dài, giả cũng đã thành thật."
Về phần Lâm Kiến Minh, ông ta chưa từng quan tâm đến bọn trẻ, nên ông ta không phân biệt được hai đứa trẻ.
Bà ấy nói: “Xin lỗi con Yểu Yểu, vì sự ích kỷ của mẹ, mà con vẫn luôn bị giữ lại chỗ này… Nếu ông ta biết con là con gái của em trai ông ta, chắc chắn ông ta đã sớm đón con rồi."
Hơn nữa, cũng không phải là không có ai tới hỏi bà ấy về chuyện của Lâm Kiến Nghiệp và cô.
Lâm Yểu đưa tay vỗ về bà ấy, nói: "Không sao đâu mẹ, cho dù có sớm biết chuyện này, con vẫn sẽ ở bên mẹ."
Chu Xảo Nương vẫn đang rưng rưng nước mắt, nghe thấy những lời này của con gái, bà ấy chợt bật cười, nắm lấy tay con gái, rưng rưng cười nói: “Cũng đúng... Yểu Yểu của mẹ là đứa trẻ hiếu thuận nhất."
Nhưng vừa nói xong, nụ cười trên môi bà ấy lại từ từ biến mất, bà ấy lẩm bẩm nói: “Con là đứa nhỏ ngốc, trước kia mẹ không yên tâm giao con cho bất cứ ai cả, nhưng bây giờ... con đã lớn rồi, có lẽ đi tới chỗ Lâm Kiến Minh sẽ tốt hơn là ở lại đây, dù sao ông ta cũng là người sĩ diện... Hơn nữa... mẹ hiểu Lâm Kiến Minh, nếu con là con gái của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ vì mặt mũi và thể diện của mình, vì rất nhiều lý do mà không chịu đón con trở về thành phố, nhưng nếu con chỉ là cháu gái của ông ta... Vậy ông ta chắc chắn sẽ đón con trở về thành phố... Còn nữa, không chừng con vẫn còn người thân khác ở thành phố."
"Mẹ nhớ năm đó có một thanh niên họ Hàn, tên là Hàn Hướng Quân, lúc cậu ấy tới đón cha con trở về thành phố đã từng hỏi mẹ về chuyện của chú Hai con và con. Vào đêm trước khi Lâm Kiến Minh rời đi, mẹ từng hỏi Lâm Kiến Minh, ông ta nói năm đó chú Hai con bị thương có liên quan đến chàng thanh niên kia và mẹ của cậu ta, hình như là vì bảo vệ bọn họ nên mới bị thương."
"Vậy nên con trở về làm con của chú Hai con, tuy vẫn không có cha mẹ, nhưng con sẽ được nhiều người che chở hơn, người bên cạnh ông ta cũng sẽ không có quá nhiều địch ý với con."
"Yểu Yểu, con đừng trông cậy vào Lâm Kiến Minh, càng đừng tin ông ta... con là một đứa trẻ thông minh, con phải nhớ bảo ông ta đưa con đi học, chăm chỉ học tập, chờ con lớn hơn, học được bản lĩnh, con sẽ không phải sợ gì nữa."
Kỳ thực hiện tại Lâm Yểu cũng không sợ gì cả.
Nhưng để Chu Xảo Nương có thể an tâm rời đi, cô vẫn đồng ý với bà ấy, còn thề với bà ấy, nói mình sẽ đi tìm Lâm Kiến Minh, cùng ông ta trở về thành phố, sau đó chăm chỉ học tập... Thiên tư của cô rất tốt, rất thông minh, vốn dĩ thành tích học tập rất tốt, lúc trước cũng đã thi đỗ trường trung học phổ thông ở trong huyện, nhưng năm ngoái bệnh tình của Chu Xảo Nương trở nặng, cô lo lắng cho Chu Xảo Nương, học phổ thông chưa đầy một năm đã xin nghỉ học, từ đó đến nay vẫn luôn ở nhà chăm sóc cho Chu Xảo Nương.
Cũng vì điều này, Chu Xảo Nương vẫn luôn rất áy náy với cô.
Chu Xảo Nương nghe được lời thề của cô mới chịu nhắm mắt.
Nhưng khoảng khắc nhắm mắt, lại có một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của bà ấy... Trước khi chết, bà ấy vẫn gọi tên của Lâm Kiến Minh.