Lý Uyển Trân thở dài nhẹ nhõm, lại cười tươi tắn tiếp khách hàng, nhưng nhóm người xếp hàng chờ mua lương bì lại không vui, mấy người kinh ngạc nhìn nhau: “Có phải chờ Tiểu Mễ thi đậu đại học là chúng tôi không được ăn mấy món con bé làm nữa không thế. Ai nha trời ạ, ở Tri Thành chúng ta cũng có trường đại học mà, thế này thì buồn lắm.”
Tiền Giai Ninh cười: “Nghỉ đông và nghỉ hè có thể đến quán nhỏ của cháu nha, mấy ngày nay cháu đang nhanh chóng tìm người dọn nhà đây, cố gắng tranh thủ khai trương cửa hàng sớm.”
Hai ngày nay Tiền Giai Ninh dẫn Lý Uyển Trân làm quen với nơi cô bày quán, mấy khách hàng cũ đều biết Tiền Tiểu Mễ chuẩn bị mở cửa hàng, sau này có thể giao chuyện bày quán cho mẹ.
Có Lý Uyển Trân tham gia, Tiền Giai Ninh lập tức được thảnh thơi hơn nhiều, ban ngày Lý Uyển Trân ra ngoài bày quán, buổi tối Tiền Giai Ninh dạy bà làm lương bì. Thứ này nói dễ thì không dễ mà khó lại không khó quá, tốc độ chậm hoặc căn đo độ ấm không đủ là sẽ không làm ra được độ trong như ý với hương vị dẻo mịn và dai giòn phù hợp.
Lý Uyển Trân làm việc nhiều năm ở xưởng dệt, ngón tay cực kỳ linh hoạt, hơn nữa lần này bà được ăn cả ngã về không xin từ chức làm cái này nên càng để ý hơn gấp một trăm hai mươi lần. Cho dù lương bì lúc đầu làm ra không đủ tiêu chuẩn, bà không nhụt chí, mà càng quan sát kỹ Tiền Giai Ninh làm mẫu hơn, bản thân bà cũng rút kinh nghiệm từ những lần thất bại, chưa đến một tiếng sau Lý Uyển Trân đã làm ra được lương bì đạt tiêu chuẩn.
Lý Uyển Trân nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho Tiền Giai Ninh, bà cũng lau mặt một lượt: “Tiểu Mễ con về nghỉ đi, ở đây để mẹ làm là được.”
Cái này là việc quen tay hay làm, Tiền Giai Ninh cầm cốc nước ấm mà Lý Uyển Trân mới rót cho cô: “Vậy con về phòng đọc sách trước, chờ mẹ làm xong lương bì rồi hai mẹ con mình bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh.”
Lý Uyển Trân cười ngẩng đầu nhìn cô: “Nghiêm túc quá.”
Với trí nhớ hiện tại của Tiền Giai Ninh, cô đã ôn tập xong kiến thức lớp mười rồi, cô còn tiện đường ôn tập lại một lượt kiến thức cấp hai luôn.
Ôn tập xong kiến thức đã từng học, Tiền Giai Ninh hỏi mượn sách giáo khoa lớp mười một của hàng xóm ở bên cạnh để chuẩn bị chuẩn bị nội dung bài mới, dù sao thì sau này cô phải vừa học tập vừa kiếm tiền, nhân lúc vẫn còn đang nghỉ hè, cô phải đẩy nhanh tiến độ.
Lớp mười một ở kiếp trước, Tiền Giai Ninh bởi vì yêu đương nên lúc đi học thường xuyên ngẩn ngơ, thành tích nát bét.
Chờ sau khi cô mở sách giáo khoa toán lớp mười một ra, hình ảnh giáo viên giảng bài ở kiếp trước lập tức xuất hiện trong đầu, cô không chỉ nhớ giảng giải kỹ lưỡng của giáo viên trong giờ học, thậm chí đến cả câu hỏi mà giáo viên đưa ra cũng nhớ rõ.
Tiền Giai Ninh kinh ngạc, kiếp trước lúc đi học cô còn không nhớ được nhiều thứ như thế, đan dược mà Thái Thượng Lão Quân luyện ra quá nghịch thiên, có thể sánh kịp với một hệ thống học bù rồi nha
Đã có plug-in như vậy, Tiền Giai Ninh bắt đầu tập trung ôn lại nội dung bài lớp mười một, Lý Uyển Trân đã làm xong lương bì và mì căn để ngày mai bán, sau đó bà bổ một đĩa dưa hấu ướp lạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiền Giai Ninh ra.
Nhìn con gái ngồi trước bàn học tập, nụ cười trên gương mặt Lý Uyển Trân càng tươi hơn, bà không dám quấy rầy Tiền Giai Ninh nên chỉ cẩn thận bê đĩa dưa hấu rồi ngồi trên giường.
Mãi đến khi Tiền Giai Ninh làm xong đề, duỗi lưng, lúc này Lý Uyển Trân mới đứng lên nhẹ giọng hỏi: “Mệt chưa, mau qua đây ăn dưa hấu đi.”
Tiền Giai Ninh hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện Lý Uyển Trân bê dưa hấu chờ ở đó không biết bao lâu, cô vội vàng đứng lên nhận lấy dưa hấu, lại lấy cái ghế nhỏ ra cho bà ngồi.