Vệ Mạnh Hỉ tìm được hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn có 700 đồng cùng một cuốn 1300 đồng, cộng lại vđược 2000 đồng tiền.
Đây là số tiền bọn họ tích tụ hơn nửa đời người.
Trước kia vợ cũ Lục Quảng Toàn còn thì cô không biết sao, cũng không quan tâm mỗi lần Lục Quảng Toàn mỗi lần gửi về bao nhiêu nhưng từ lúc gả vào đây mấy năm cô chỉ lấy được 500 đồng.Mỗi đời vua có một vì cận thần, trước kia bao nhiều thì đợi Lục Quảng Toàn trở về tính toán.Vì thế Vệ Mạnh Hỉ không để bụng, lúc này lực chú ý của cô dời đến chiếc nhẫn cũ nằm bên trong cái hộp.
Đó là một chiếc nhẫn bạc tinh tế nhìn không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng phía trên khảm một hạt châu nhỏ có thể phát sáng bên trong chiếc hộp u tối.Hạt châu rất nhỏ, màu hồng nhạt không giống với ngọc thạch hoặc vàng bạc thường nhìn thấy, nhìn vào sẽ có người cho rằng không phải vật gì đáng giá.
Ban đầu Vệ Mạnh Hỉ cũng cho rằng như vậy, đây là di vật duy nhất ba ruột đã để lại cho cô.
Cô còn nhớ mùa hè năm ấy lúc mình 6 tuổi ba cô bệnh nặng, nhân lúc không có mẹ bên cạnh bèn nhét chiếc nhẫn vào ngực cô, chiếc nhẫn còn được buộc trong sợi dây màu hồng.Sự việc này bẵng này đã trôi qua mười mấy năm, sau lại cùng Lục Quảng Toàn tái hôn, một ngày thức dậy bỗng nhiên chiếc nhẫn biến mất, cô cứ tưởng do chính mình không cẩn thận đã làm mất đi lúc nào rồi không hay, có đi tìm lại lại, hỏi qua cha mẹ chồng cùng anh chị em dâu có thấy qua không, mỗi lần nhà có giết gà hay heo cô cũng moi dạ dày của chúng ra kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.Cho đến nhiều năm sau, trong một chương trình đấu giá trực tiếp thông qua TV tại Cảnh Thành cô phát hiện chiếc nhẫn có một hạt châu nhỏ đính trên đỉnh đầu giống hệt chiếc nhẫn của cô, nhưng khi đó đã không còn là chiếc nhẫn cô thường đeo trước ngực thông thường mà nó trở thành cái có giá trị liên thành với giá khởi điểm 300 vạn, cuối cùng chốt với giá 900 vạn.Thì ra ba để lại cho cô thứ đồ có giá trị nhất của thân, không phải là ba nhẫn tâm bỏ lại mình cô.
Ngược lại nếu ba để lại cho cô chiếc nhẫn vàng, lấy tính cách của cha kế cùng em gái kế đã sớm đoạt đi rồi.
Tuy nhiên chất liệu bạc, đặc biệt nhìn vào trông không giống bạc tốt thế này họ mới chướng mắt không cần.Ngay cả mẹ cô ba vẫn chưa từng đề cập đến chuyện này, càng về sau thì không có cơ hội nói bởi vì ngày đó mẹ đi mua đồ ăn về nhà thì ba đã tắt thở, là một dì hàng xóm ôm cô lên che lại mắt cô không cho con nít như cô chứng kiến cảnh này, cho nên đến cuối cùng vẫn không có cơ hội nhìn ba lần cuối.Sau đó, mẹ cô từng có ý thử cô, hỏi trước khi qua đời ba có từng nói qua cái gì với cô không? CÓ cho gì cô không? Tuy rằng lúc ấy cô còn nhỏ không biết cái nào nên hay không nên nói nhưng thiên tính con nít một khi đã ngéo tay đảm bảo bí mật cùng ba nên không đã không nói với mẹ.Đây là bí mật chỉ thuộc về cô và ba.Đến bây giờ cô mới hiểu thì ra chiếc nhẫn này không phải cô làm mất mà do có người ăn trộm.Nói đi, làm sao cô không thể không tức giận được đây? Hai vợ chồng già biết rõ đây là di vật ba cô để lại, nhưng trơ mắt nhìn cô khóc lóc đi tìm nhiều ngày, ngoài miệng còn an ủi nhưng sau lưng lại lén cô trộm giấu đi, cô hận không thể lập tức lao ra cho bọn họ một trận.Vệ Mạnh Hỉ hít thở lấy lại bình tĩnh, đem đồ vật cất vào người, đem bố cục bài trí lại như cũ rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài.Thời tiết ngày càng nóng như cái lò hỏa diệm đi đến đâu như muốn thêu người đến đó.
Ăn cơm chiều xong toàn bộ già trẻ lớn nhỏ đi đến đại đội chiếm chỗ.“Anh Vệ Đông, anh Căn Bảo, em lấy chỗ cho hai anh rồi” Nhị Đản thân hình gầy gò đứng ở cửa kêu không dám tiến vào.Hôm nay chính là đoàn điện ảnh công xã đến, nghe nói chiếu phim , đây là thể loại các bé trai r thích nên không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, nếu không coi quả thật là tiếc nuối cả đời.Hai anh em phòng anh cả Lục đang ăn cơm cũng ném chạy chạy đi, gấp đến độ muốn tuột quần.Vệ Đông, Căn Bảo cũng háo hức không kém nhưng không quên em gái “Đợi em gái anh với!”Chính là hai anh em muốn mang em gái tiểu trứng kho thông minh tuyệt đỉnh vô địch đáng yêu của bọn nó đi thấy một chút cảnh đời.Vệ Mạnh Hỉ nào yên tâm giao cho hai anh em liền ẩm con gái út đi theo bọn nhỏ, hy vọng không có quá nhiều người..