Nghe nói Tiểu Ngũ cũng trốn học rồi, đứa trẻ đó chắc chắn cũng sẽ giống Tiểu Tứ mà thôi, sẽ luôn bị chèn ép bởi những đứa trẻ khác.
Chú Chu nghĩ đến đây, trong lòng những thứ không vui từ nãy đến giờ đều đã bị quét đi sạch.
Mạnh Thần Hi đi bộ trở về nhà, khắp dọc đường đều cúi thấp đầu xuống, tối hôm nay cô bé từ trường trở về nhà rất muộn. Không còn cách nào khác nữa, cô bé là học sinh ưu tú, ở trường thì không chỉ bao gồm việc học đơn giản như vậy, nhà trường sẽ đưa cô bé thêm một số nhiệm vụ khác, ví dụ yêu cầu cô bé làm lớp trưởng, thậm chí yêu cầu cô bé làm tổ trưởng của tổ phụ đạo những học sinh có thành tích kém nữa.
Khi phải dạy kèm bài tập về nhà cho những người khác, Mạnh Thần Hi liền nghĩ ngay đến em trai của mình, đầu luôn luôn quay cuồng, khiến cô bé vô cùng đau đầu. Thật ra cuộc cãi vã với thím Chu vào sáng hôm nay, sau khi đến trường và bình tĩnh lại, cô bé cảm thấy rằng mình đã gây thêm rắc rối cho đứa em trai của mình nữa rồi.
Hối hận ư, nhưng mà có thể làm được gì nữa chứ? Lẽ nào có thể nói rằng những đứa trẻ của nhà họ Mạnh chúng tôi đều không đủ khả năng để đánh cược được sao?
Những đứa trẻ không có ba, không có mẹ trong tương lai đều không đủ khả năng để đánh cược như vậy sao?
Mạnh Thần Hi nắm chặt lấy nắm tay của mình.
Lần này về nhà, cô nhất định phải bắt em trai của mình chăm chỉ học tập!
Vừa về đến cửa nhà, thấy Tiểu Tứ đang cầm bút, chăm chỉ lắng nghe ai đó nói chuyện, một bên nghe, một bên gật gật đầu, viết chữ.
Mạnh Thần Hi cứ tưởng rằng mình đã bị hoa mắt rồi, đứng thẫn thờ ở cửa một lúc.
Đây là nhà của mình đây sao?
Hôm qua, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đều cùng rủ nhau trốn học, cả nhà đều vì chuyện này mà rất lo lắng. Phong cách hôm nay đã thay đổi độ rồi, hai đứa trẻ trốn học đang nghiêm túc làm bài tập cơ đấy.
Phép màu xảy ra rồi!
Mạnh Thần Hi chớp chớp mắt thật mạnh, nếu như đây là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt vời như vậy, cô không muốn tỉnh lại nữa.
“Chị ba về rồi.” Cô bé Mạnh Thần Chanh quay đầu lại nhìn thấy chị gái của mình đang đứng ở cửa.
Nghe thấy tiếng của Tiểu Ngũ, Ninh Vân Tịch và Mạnh Thần Tuấn đều quay đầu lại nhìn.
“Các em làm bài tập đi. Chị sẽ đi nấu cơm cho các em ăn.” Mạnh Thần Hi không ngừng nói như vậy, một bên lo lắng nhìn tay đang cầm bút viết của hai đứa em mình, một bên lo sợ rằng giấc mộng đẹp này nếu đột nhiên tỉnh lại thì lập tức sẽ tan thành mây khói.
Hai đứa nhỏ này tuyệt đối đừng làm rơi bút trên tay xuống đấy nhé.
Mạnh Thần Chanh gật gật đầu: “Em đang viết bính âm đấy, em phải viết nhiều lên mới được, cô Ninh đã nói rồi, như vậy mới có thể nhớ được, mới có thể nhanh chóng học được cách đọc chữ.”
Tất cả đều là nhờ công lao của người phụ nữ này, người phụ nữ xa lạ đã đến vào ngày hôm qua. Đôi mắt của Mạnh Thần Hi ngơ ngác nhìn về hướng Ninh Vân Tịch.
“Anh trai của em đi mua rau rồi.” Ninh Vân Tịch giải thích với Mạnh Thần Hi: “Hay là, em vo gạo trước đi nhé.”
“Vâng ạ.” Mạnh Thần Hi trả lời một cách nhanh chóng, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghi ngờ và do dự như khi đối mặt với cô vào ngày hôm qua.
Ninh Vân Tịch cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những sự thay đổi trong tâm lý của cô bé này, chỉ nhìn thấy màn đêm đã buông xuống ở bên ngoài, có nghĩa là trời đã tối rồi. Thời gian eo hẹp, cô phải nhanh chóng dạy thêm mấy bài phụ đạo cho Mạnh Thần Tuấn, nếu không thì sẽ rất khó vượt qua được kì thi tuyển sinh lần này.