“Mời ngồi, anh Mạnh.” Ninh Vân Tịch nói đến câu anh Mạnh thì suýt chút nữa đã nói biết lẽ ra ban đầu phải gọi anh ấy như vậy rồi, nhưng ban đầu cô không thể mở lời được, chắc là do cảm giác mơ hồ ấy, có tiếp xúc đấy nhưng vẫn chưa thân quen, không biết phải xác định như thế Thần Hạo chưa vội ngồi: “Em ngồi trước đi.”Với sự nhún nhường với nhau như vậy, bầu không khí trở nên bắt đầu ngượng ngùng như ban đầu.
Ninh Vân Tịch không thể không nói ra: “Anh Mạnh là ân nhân cứu mạng của tôi.
Thật ra không cần phải xa lạ như vậy đâu.
Tôi biết anh Mạnh là người tốt mà.”Nói đến đây, Mạnh Thần Hạo mới nhớ lại mục đích lần này đến tìm cô.
Anh nhớ rằng em trai em gái của mình bắt đầu khai giảng rồi, nhớ đến lời thím Mạnh đã nói cô ấy là sinh viên của trường đại học sư phạm, khi nghe ngóng được trường đại học sư phạm ở đâu, anh đã chạy thẳng đến đây trước.“Vốn dĩ muốn đến nhà em trước để giải thích với gia đình em.” Mạnh Thần Hạo nói: “Nhưng nghe nói trường đại học sư phạm cách nhà tôi rất gần nên tôi đến đây trước.”Ninh Vân Tịch dường như không để ý đến lời giải thích phía trước anh nói, nhưng lại chú ý đến: "Anh ở gần đây à?"“Là như thế này.” Mạnh Thần Hạo biết cô đang có ý hỏi gì nên trước tiên giải thích cho cô: “Hôm đó tôi đi thay thế đồng nghiệp ở nhà máy, thay anh ấy đem đồ cho người nhà, tình cờ đi ngang qua hồ nước đó.”Biết nhà anh và nhà cô không ở gần nhau, Ninh Vân Tịch không khỏi vui mừng.
Nếu như hai gia đình ở cùng một thị trấn, với tính cách của ba mẹ cô ấy thì ngày nào cũng làm phiền đến nhà anh không thể chịu nổi Thần Hạo nói đến điều này là bởi vì anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó và những gì thím Mạnh đã gây ra sau đó, đặc biệt là lí do thứ hai, làm cho anh bắt đầu cau mày khó Vân Tịch ngẩng đầu thấy anh đang càu mày, liền hỏi: “Anh Mạnh sao vậy?”“Thím của tôi, lời nói của bà ấy có thể do nôn nóng.
Bà ấy không phải là hoàn toàn xấu đâu, chỉ là do nóng vội quá đấy thôi, không suy nghĩ kĩ trước khi nói, cho nên những lời nói ngày hôm ấy ở chỗ cô thì không tính đâu nhé.”Loanh quanh một hồi lâu, mới có người đến nói với cô ấy, hôn ước không tính nữa.
Ninh Vân Tịch ngạc nhiên, nhà họ Mạnh không phải đã nói anh không lấy được vợ à?“Anh Mạnh có người mình thích rồi à?” Nếu như có người thích rồi, Ninh Vân Tịch cô nhất định sẽ không làm người thứ ba.“Em có thể không rõ rồi, chuyện gia đình tôi…” Khóe miệng Mạnh Thần Hạo nở nụ cười đau khổ.
Thím Mạnh nói cũng đúng thật đấy, ở trong hoàn cảnh của anh, chỉ có những cô gái ngu ngốc mới có thể gả cho anh Vân Tịch ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại trên mặt anh hai lần.
Dáng vẻ vừa lúng túng vừa cứng rắn trên khuôn mặt tuấn tú của anh không hề khiến cô cảm thấy đau khổ, mà ngược lại, nó chạm đến một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim của phải bà nội Ninh đã nói rồi sao? Kết hôn sợ nhất đó chính là lấy nhầm ông quan trọng nhất là nhân phẩm, chứ không phải là tiền anh chỉ nghĩ đến bản thân và nhà họ Mạnh, hà cớ gì anh lại chạy đến chỗ cô một cách vội vàng như vậy để từ bỏ hôn ước chứ.“Tôi không sao.” Ninh Vân Tịch nói, lúc này cô thật sự đã bị rung động bởi người đàn ông ấy, Mạnh Thần Hạo còn tưởng rằng mình nghe lầm, giương đôi mắt nhìn khuôn mặt cô gái đối mắt to lanh lợi như nước, mềm mại trong veo, trực tiếp khiến trái tim thuần khiết trong lồ ng ngực anh lần nữa run lên không chịu nổi.
Mạnh Thần Hạo không dễ mới có thể kiểm soát được nhịp tim của mình, lắc đầu: "Em không hiểu, em còn nhỏ lắm.".