Tin tức Tạ Văn Bân và Kim Tuệ Tuệ ly hôn trong thôn đều biết hết, mà mấy người trong cuộc lại giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy, khiến cho người trong thôn thấy mà lấy làm kỳ lạ.
Có điều mắt thấy sắp đến tết, người trong thôn đều vội vàng chuẩn bị đồ tết, cũng không có thời gian rảnh mà nhìn chằm chằm vào trong nhà người ta.
Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cùng đi mấy cửa hàng ở trấn trên, mua hết tất cả đồ dùng với đồ ăn đồ uống về ăn tết, trong phòng đã chất đầy đồ đến nỗi không có chỗ mà đặt chân, vợ chồng son lại giống như còn ngại đồ chưa đủ, liên tục mua mang về nhà.
Bà Lưu liên tục khuyên can: “Thôi đừng mua nữa, chúng ta chỉ có ba người, ăn hết được nhiều như thế sao?”
Sơn Trà lại không quá để ý: “Không sao đâu ạ, trời đang lạnh như thế, cứ từ từ mà ăn, cũng không hỏng được.”
Mùa đông này khá khắc nghiệt, trời đất giống như cái tủ lạnh của thiên nhiên, đặt thứ gì vào cũng không hỏng được, hơn nữa cô cũng không mua bao nhiêu đồ mới, chỉ là chút đồ ăn vặt cùng với hoa quả mà thôi, chỉ là chất đống trông thì nhiều, chứ thật ra có lấy ra cũng chẳng có bao nhiêu.
Đây là năm đầu tiên cô trải qua ở nơi này, cũng là năm đầu tiên sau khi cô với Tạ Tri Viễn kết hôn, bất kể là nhìn từ góc độ nào, đều thấy sống rất tốt.
Tạ Tri Viễn cũng hùa theo nói: “Chỉ là trông nhiều thôi ạ, chứ ăn vào cũng không nhiều lắm, với cả đến lúc đó trong nhà chắc chắn sẽ có người đến, cũng phải mua chừa lại để mà còn đãi khách chứ.”
Bà Lưu thấy vợ chồng son đều kiên quyết như thế, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, chỉ cần có thể ăn hết, không lãng phí là được.”
Bà ấy cũng không sợ gì khác, chỉ sợ lãng phí lương thực.
Tạ Tri Viễn trả lời: “Không sao đâu ạ, có cháu rồi mà.”
Bà Lưu nghe xong, không nhịn được mà bật cười, lời này của Tạ Tri Viễn thật ra cũng không phải nói dối, trong nhà lượng ăn uống của Sơn Trà khá ít, thứ gì cũng chỉ ăn hai miếng là no, còn lại bất kể nhiều ít, chỉ cần đẩy cho Tạ Tri Viễn, anh bảo đảm có thể ăn hết.
Đây cũng là do bây giờ vợ chồng son đều kiếm được tiền, nếu là hồi trước, thì với lượng ăn uống này của Tạ Tri Viễn, gia đình bình thường thật đúng là nuôi không nổi.
“Cái ăn hết mà cháu nói ở đâu vậy, sao trên người chẳng thấy béo chút nào thế hả?”
Tạ Tri Viễn cười hì hì không nói chuyện, chờ bà Lưu đi rồi, anh mới ôm Sơn Trà lại đây, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Ăn được nhiều, nhưng mà đều tiêu hao hết.”
Sơn Trà thấy hàm ý đầy lưu manh của anh, tai đỏ lên mà trừng anh một cái, mắng: “Nếu mà anh rảnh rỗi quá, thì đi quét hết các phòng ở đi.”
Tạ Tri Viễn gật đầu đồng ý, sau đó dùng sức hôn một cái ở trên mặt Sơn Trà, lúc bấy giờ mới buông cô ra đi quét tước nhà ở.
Trước khi ngừng tuyến xe vận chuyển hàng, Sơn Trà còn đi cùng với Tạ Tri Viễn vào trong thành phố một chuyến, giao chỗ hàng cuối cùng trong năm cho trung tâm mua sắm, cầm một đống tiền hàng, sau đó lại thuận tiện đi mua quần áo ăn tết cho một nhà ba người.
Sơn Trà hiện giờ là nhân vật truyền kỳ được truyền miệng giữa những người bán hàng với nhau ở trong trung tâm mua sắm, sau khi cô đã bốc được cô ả bán hàng ỷ vào chỗ dựa mà làm ăn tắc trách không để ai vào mắt cùng với Trương Đức Bảo đi xong, vậy mà còn lắc mình trở thành thương nhân chuyên cung cấp hàng hóa cho quầy nội y ở trung tâm mua sắm, đây nào giống như là chuyện mà một cô gái mới hơn hai mươi tuổi có thể làm ra được, quan trọng là người ta còn là một cô gái thôn quê chính cống.
Đám người bán hàng tuổi cũng na ná Sơn Trà nghe xong lập tức sùng bái cô cực kỳ, mỗi lần Sơn Trà tới, dù quen hay không quen đều sẽ cùng lên tiếng chào hỏi với cô, thường xuyên qua lại, người bán hàng trong trung tâm mua sắm, Sơn Trà trên cơ bản đều đã quen hết.
Thấy Sơn Trà tới mua đồ, mọi người nhanh chóng giới thiệu những món hàng mới của trung tâm mua sắm cho cô.
“Đúng rồi, hai người muốn mua quần áo mới ăn tết đúng không? Trung tâm mua sắm mới nhập tới một ít hàng, nói là nhập từ thành phố duyên hải vùng xa, còn là kỹ thuật mới và kiểu dáng mới được học từ nước ngoài nữa, rất xinh đẹp, chỉ là giá cũng không rẻ, vợ chồng son hai người có muốn đi xem thử hay không?”
“Đúng vậy, chị Tuệ nói, bảo là trong quần áo kia chứa còn không phải bông, chứa cái gọi là nhung lông vịt gì ấy, nói là rất ấm áp, lúc vuốt còn rất nhẹ không nặng người.”
Sơn Trà nghe xong là biết thứ bọn họ đang miêu tả là gì, nghe nói trung tâm mua sắm bây giờ cũng đã có áo lông vũ, lập tức lôi kéo Tạ Tri Viễn cùng đi xem.
Người bán hàng đưa hai người tới trước quầy, Sơn Trà liếc mắt một cái liền coi trọng một bộ màu mận chín, màu này nhìn thích mắt, kiểu dáng đơn giản sạch sẽ lại không quá già, rất hợp để cho bà mặc.
Người bán hàng lấy áo lông vũ tới, Sơn Trà sờ sờ, vẫn có chút chênh lệch với loại áo lông vũ nhẹ hoàn toàn lại rất giữ ấm mà cô biết ở đời trước, có điều so với áo bông mà phần lớn người mặc bây giờ, đó chắc chắn là đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sơn Trà sờ so,ạng hai cái là lập tức coi trọng, không nói hai lời đã bảo người bán hàng quen biết chọn một cái mà bà có thể mặc, đóng gói lại.
Sau đó xoay người lại lôi kéo Tạ Tri Viễn hỏi: “Có đồ anh ấy có thể mặc không?”
Tạ Tri Viễn cũng sờ s,oạng kiểu áo bông mới kia, đang nghĩ ngợi mua một bộ cho Sơn Trà, không ngờ hai người lại có suy nghĩ giống nhau.
Người bán hàng kia thấy tình cảm của hai người bọn họ tốt như thế, mua bộ quần áo thôi mà cũng anh nghĩ đến em, em nghĩ cho anh, khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên, trêu đùa: “Trong số nhiều người mà tôi quen như thế, chỉ có vợ chồng hai người là có tình cảm tốt thôi.”