Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 141

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Ngọc Trân lại không thuận theo không buông tha bổ nhào vào trước mặt Chu Bình An, túm lấy quần áo anh ta: “Tôi hỏi là anh nói gì.”

Bà cụ Chu vừa thấy con trai mình bị cô ta túm áo hỏi, lập tức cũng bất chấp hỏi về chuyện xuất ngũ, nhe răng trợn mắt chỉ vào Tưởng Ngọc Trân mắng mỏ: “Cô nói chuyện với Bình An kiểu gì vậy hả? Muốn nghe thì để tôi nói cho, đều tại cô cái đồ sao chổi này! Nếu không phải tại cô, thì Bình An nhà tôi chắc chắn bây giờ vẫn còn được yên ổn ở trong quân ngũ đấy, chúng tôi chưa truy cứu trách nhiệm của cô thì thôi, cô còn tìm tới gây chuyện à.”

Bà ta nói xong lại chỉ vào chân mình kêu to lên: “Đều do lúc ấy tôi không ngăn cản Bình An, từ lúc cô vào cửa, cả nhà chúng tôi chưa có ngày nào được yên bình cả, hại tôi không nói, còn hại cả Bình An nữa, đều do tôi, tất cả là do tôi!”

Bản lĩnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của bà cụ Chu có thể nói là độc miệng nhất, ngoài miệng nói trách bà ta, trên thực tế ý ở ngoài lời toàn là nói Tưởng Ngọc Trân là đồ sao chổi xui xẻo, nếu không phải cưới cô ta vào cửa, thì cái nhà này chắc chắn đã không rơi xuống hoàn cảnh như thế này.

Bà cụ Chu mắng nước miếng bay tứ tung, giọng nói nhanh chóng vượt qua tường nhà truyền ra bên ngoài.

Vốn dĩ Chu Bình An trở về, mọi người đều đang nghĩ đến nhà anh ta thăm hỏi hai tiếng, nào biết còn chưa vào cửa, bên trong lại đang ầm ĩ đi lên lên, bây giờ cũng sắp tới đêm ba mươi, Chu Bình An thật vất vả mới trở về một chuyến, sao lại còn không sống yên ổn chút đi, bây giờ Tết nhất rồi còn ầm ĩ cái gì chứ?

Có người nhiều chuyện thì nhanh chóng vào cửa đi hỏi thăm là có chuyện gì, còn Sơn Trà với Tạ Tri Viễn thì đứng ở cửa nhà bà Lý đối diện, vừa biếu xương sườn mới hầm buổi sáng hôm nay cho bà ấy ăn, vừa chờ từ “Tin tức tốt” từ trong nhà Chu Bình An truyền ra.

Chưa tới một lát, người truyền lại tin tức đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà đi ra, vừa trông thấy đám Sơn Trà thì nhanh chóng vỗ đùi nói: “Mọi người biết nhà anh ta ầm ĩ chuyện gì không?”

Sơn Trà thật ra đã sớm đoán được rồi, những vẫn làm ra dáng vẻ ngây thơ hỏi: “Không phải vì chuyện con trai nhà anh ta không cẩn thận bị phỏng chân sao?”

Người nọ khoát tay với Sơn Trà, nói: “Không phải, là chuyện của Bình An kia cơ, hình như anh ta ở quân ngũ xảy chuyện gì, bị người đuổi đi cho nên trở về!”

Hả?

Sơn Trà lần này thật ra thực sự có chút giật mình, cô đã lường trước lần này Chu Bình An trở về, Tưởng Ngọc Trân chắc chắn sẽ hỏi anh ta về chuyện thăng chức, nếu như biết sẽ không có chuyện thăng chức, hy vọng của Tưởng Ngọc Trân tan nát, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với Chu Bình An một trận.

Nhưng ngay cả Sơn Trà cũng không ngờ tới, Chu Bình An chẳng những không được thăng chức, mà lại còn bị phạm lỗi rồi trực tiếp xuất ngũ.

Phải nói là bỏ lỡ cơ hội thăng chức, vậy thì còn may, dù sao chỉ cần anh ta còn ở bộ đội, sau này như thế nào cũng chẳng sao.

Nhưng nếu là xuất ngũ về nhà, vậy thì giấc mơ được làm vợ nhà quan chức của Tưởng Ngọc Trân đã hoàn toàn bị tan nát.

Cô ta với Triệu Xuân Hoa khổ sở ủ mưu lâu như thế, chính là vì có thể đi theo Chu Bình An một bước lên trời, kết quả hiện tại cô ta một ngày yên ổn còn chưa được hưởng, Chu Bình An đã tự mình hạ bệ trước, như vậy thì cô ta có thể nguyện ý sao, chuyện này đối với cô ta mà nói, còn chẳng phải là sét đánh giữa trời quang sao?

Sơn Trà ở trong lòng tặc lưỡi một tiếng, thực sự là thấy uổng phí công sức thay cho Tưởng Ngọc Trân.

Trăm phương ngàn kế lâu như thế, kết quả gà bay trứng vỡ, đổi thành ai mà chẳng sốt ruột chứ.

Bên ngoài còn đang xì xào bàn tán về chuyện Chu Bình An xuất ngũ, chưa tới một lát, Tưởng Ngọc Trân đột nhiên từ bên trong lao ra, trong tay cô ta xách theo một cái túi da rắn, bên trong chứa đầy toàn là đồ đạc của cô ta, hiển nhiên, cô ta đã hoàn toàn không chịu nổi đả kích của chuyện Chu Bình An xuất ngũ này, cho dù sắp tới lúc ăn tết rồi, thì cô ta cũng không muốn ở lâu thêm chỗ này dù chỉ một ngày, muốn về nhà mẹ đẻ.

Bà cụ Chu đang mắng hăng say, hồi trước lúc bà ta mắng Tưởng Ngọc Trân, tuy rằng cô ta cũng thường xuyên không phục mà tranh cãi với bà ta, nhưng trước nay cũng chưa từng xách theo đồ đạc đòi về nhà mẹ đẻ, lần này bà ta chẳng qua chỉ là tức giận mà nói hai ba câu, vậy mà cô ta lại xách theo đồ đoàn muốn đi.

Bà cụ Chu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cho rằng Tưởng Ngọc Trân là đang làm bộ làm tịch giả vờ mà thôi, lại cao giọng mắng: “Đi đi! Để cho nó đi! Nếu không phải là tại cái đồ sao chổi như nó, thì con cũng đã yên ổn được ở tiếp trong quân ngũ rồi. Nó đi rồi trong nhà ngược lại là an tâm!”

Chu Bình An cau mày, cũng không nghĩ ra vì sao sau khi Tưởng Ngọc Trân nghe được tin tức anh ta xuất ngũ, lại có động tĩnh lớn như thế.

Tuy rằng anh ta không thích Tưởng Ngọc Trân, nhưng lại biết rõ mình không thể để cô ta đi, anh ta ở quân đội tham gia quân ngũ quân ngũ nhiều năm như thế, trên thực tế việc đồng áng cũng chưa từng làm bao nhiêu, càng đừng nói là việc trong nhà, trước kia lúc vợ trước của anh ta vẫn còn, những chuyện này đều là do cô ấy lo liệu, về sau cô ấy mất, mẹ anh ta là người làm, rồi sau đó Tưởng Ngọc Trân liền vào cửa.

Tuy rằng mặc kệ là anh ta hay là mẹ anh ta đều không hài lòng với Tưởng Ngọc Trân, nhưng Tưởng Ngọc Trân làm hết việc cho cái nhà này là thật, bây giờ sắp Tết nhất nếu như Tưởng Ngọc Trân đi rồi, thì cơm tất niên nhà anh ta cũng khó ăn vào trong miệng.

Thế là, đến tận lúc này, cuối cùng anh ta mới nhớ tới việc quay đầu lại nói giúp cho Tưởng Ngọc Trân hai câu.

“Mẹ, đến lúc này rồi, mẹ cũng nói ít đi hai câu đi.”

Sau đó đuổi theo ra ngoài sân.

Bên ngoài sân, Tưởng Ngọc Trân muốn chạy lại không đi được, người trong thôn thấy cô ta xách theo đồ đạc muốn đi, nhanh chóng vây quanh cô ta, mồm năm miệng mười khuyên nhủ: “Vợ của Bình An à, cháu đây là đang làm gì, bây giờ cũng sắp phải ăn tết rồi, có chuyện gì thì cứ về nhà đóng cửa bảo nhau chứ. Người lớn cả rồi, giận dỗi trẻ con gì chứ.”

“Đúng vậy, mẹ của Bình An toàn miệng dao găm tâm đậu hũ thành quen, cháu cũng không phải không biết, tuy lời nói hơi khó nghe, nhưng cũng không phải là người xấu.”

Sơn Trà đứng từ xa nhìn Tưởng Ngọc Trân bị mọi người vây quanh, trong lòng càng dâng lên cảm giác thương hại vô hạn.

Cô ta đi đến một bước này, thua hết cả bàn cờ, lại ngoại trừ mẹ cô ta ra ngay cả một người nói chuyện cho cô ta cũng không có, đến tận lúc này, người trong thôn còn coi cô ta là đang giận dỗi trẻ con với Chu Bình An nữa chứ.

Thật là đáng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio