Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 34: 34: 20 đồng tiền lễ hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người anh nhìn em em nhìn anh thế nhưng lại khiến những người đang vây xem có chút ngượng ngùng.

Trong thôn đều truyền tai nhau Tạ Tri Viễn này không phải là một đối tượng tốt, nói nhất định rằng Sơn Trà không tự nguyện gả cho anh, hiện tại nhìn thấy cảnh này, hình như căn bản không phải như những gì lời đồn đại, nhìn hai vợ chồng son này vẫn chưa có kết hôn mà đã tình ý nồng nàn như thế rồi, không thể nào nhìn ra được dáng vẻ không tình nguyện nào trong này cả.

Còn nữa, tên Tạ Tri Viễn này lớn lên thật ra cũng không hề tệ, đứng chung một chỗ với Sơn Trà quả thật là trai tài gái sắc, thật ra nhìn cũng rất xứng đôi đấy!

Bà Lưu và Vương Ái Hồng đứng ở rất xa, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Viễn, Vương Ái Hồng biết bà Lưu không yên tâm về Sơn Trà, cô ấy cũng ở một bên giúp Tạ Tri Viễn nói chuyện, nói anh đã giúp Sơn Trà bắt ăn trộm, còn giúp Sơn Trà dạy cho những người phụ nữ nói nhiều trong thôn một bài học.

“Bà à, bà cứ yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với Sơn Trà mà.

Bà Lưu gật gật đầu, chỉ cần Tạ Tri Viễn có thể đối xử tốt với Sơn Trà là bà sẽ không có gì phải lo lắng cả.

Tạ Tri Viễn không có ba mẹ, còn Sơn Trà bên này có ba mẹ mà có thì cũng như không mà thôi, bởi vậy hai người kết hôn cũng không có nhiều nghi thức phức tạp gì, sau đó Tạ Tri Viễn, Sơn Trà có ý từ biệt Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Vệ Quốc một chút, sau đó liền xách theo đồ của mình ngồi trên yên sau xe đạp chuẩn bị phải đi.

Người vây xem thấy đội ngũ đón dâu cũng sắp phải đi rồi, họ cũng chuẩn bị rời đi theo.

Triệu Xuân Hoa lại đột nhiên đứng dậy chặn đầu xe lại, bà ta đột nhiên nhớ tới việc gì đó.

Tiền lễ hỏi mà Tạ Tri Viễn đã đồng ý với bà ta đâu rồi?

Bà ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, nhưng không chỉ riêng gì việc chờ anh đem Sơn Trà cưới đi.

Đã nói với nhau hai mươi đồng tiền lễ hỏi sẽ chờ hôm nay đưa cho bà ta, vậy làm sao mà người đều sắp phải đi rồi mà tiền còn không nhanh chóng lấy ra đưa cho bà ta thế này?

Bà ta đang muốn mở miệng yêu cầu việc đó, Sơn Trà lại làm trò ở trước mặt mọi người nắm lấy tay Triệu Xuân Hoa, trong giọng nói chan chứa đầy tình cảm nói.

“Mẹ à, tuy rằng con không phải con gái ruột của mẹ, nhưng con đều biết trong lòng mẹ vẫn luôn rất tốt với con!”

Triệu Xuân Hoa: ?

Cái móng heo nhỏ này tốt như thế sao, rốt cuộc trong hồ lô nó đang bán thuốc gì thế này?

Bà ta cái gì cũng không làm, làm sao có thể đối xử tốt với nó được?

Những người đang xem náo nhiệt định rời đi, nhưng nhìn thấy Sơn Trà lại đột ngột nói như thế, bọn họ cũng đều không khỏi rơi vào bối rối như Triệu Xuân Hoa.

Phải biết rằng mấy ngày trước Triệu Xuân Hoa còn bởi vì một bịch đồ ăn tráng miệng mà vu khống cô trộm đồ trong nhà, chuyện này ồn ào làm lớn đến mức toàn bộ người trong Vịnh Thanh Thuỷ ai cũng biết, làm sao bây giờ lại biến thành bà ta đối xử tốt với cô thế này?

Tốt ở chỗ nào vậy chứ hả?

Sơn Trà ngay cả đầu cũng không nâng lên mà cô tiếp tục nói: “Con biết mẹ là loại người miệng dao găm mà lòng mềm như đậu hủ, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho con, nếu không thì hai mươi đồng tiền lễ hỏi mà Tri Viễn đưa này mẹ cũng sẽ không cần mà đem tất cả đều để lại cho con, mẹ à, mẹ hãy cứ yên tâm, chỉ cần con cùng với Tri Viễn có ngày tháng tốt đẹp, con sẽ không quên mẹ đâu.

Mọi người: Hai mươi đồng tiền lễ hỏi! Tất cả đều cho Sơn Trà hết sao? Chuyện này quả thật không hề giống với tác phong hằng ngày của Triệu Xuân Hoa mà, bà ta không phải là loại người ngay cả một bịch đồ ăn tráng miệng một đồng còn khóa ở trong ngăn tủ không muốn cho Sơn Trà ăn hay sao?

Triệu Xuân Hoa vừa nghe đến hai mươi đồng tiền lễ hỏi, đầu óc ong một tiếng, đột nhiên bà ta có dự cảm không lành.

Đồ móng heo nhỏ Sơn Trà này từ sau khi xé rách mặt với bà ta đã chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ, hiện tại trong mồm cứ một tiếng mẹ, một tiếng mẹ cứ an tâm, cô làm sao có lòng tốt được như vậy sao?

Còn có từ khi nào mà bà ta nói sẽ đem hai mươi đồng tiền lễ hỏi này đưa cho đồ móng heo nhỏ kia thế? Đồ móng nhỏ này vậy mà lại có thể làm trò như thế ở trước mặt người khác nói bậy một hơi thế này!

Triệu Xuân Hoa đen cả mặt, lôi kéo Sơn Trà muốn nói cho rõ ràng, Tạ Tri Viễn lại cũng từ trên xe đạp đi xuống, anh cũng nghiêm trang nhìn bà ta rồi nói: “Mẹ à, mẹ hãy cứ yên tâm, mẹ làm như thế suy cho cùng cũng đều suy nghĩ vì chúng con, sau này con chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Sơn Trà.

Triệu Xuân Hoa: Bà ta vốn dĩ không quản cái chuyện này có được không?

Không, không đúng, bà ta còn ước gì Tạ Tri Viễn mỗi ngày đều đánh chửi Sơn Trà, đối xử với cô không tốt nữa chứ.

Không, cũng không đúng, hai vợ chồng này trước khi kết hôn vẫn chưa thấy qua mặt nhau, hai mươi đồng tiền lễ hỏi này là số tiền bà ta lén ở sau lưng Sơn Trà đòi muốn trộm lấy, làm sao mà Sơn Trà lại có thể biết được cơ chứ?

Hơn nữa hiện tại hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ đang ở đây làm cái gì vậy chứ hả? Triệu Xuân Hoa bà ta có thể là loại người có lòng tốt đến như vậy hay sao?

Hai mươi đồng tiền lễ hỏi đều đưa cho Sơn Trà hết, trừ khi nào đầu óc bà ta bị hư rồi mới đưa.

Bà ta đã cảm thấy không đúng rồi, nhưng Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn kẻ xướng người hoạ, ai cũng không cho bà ta nói chuyện.

“Quả thật là không nhìn ra được nha, trước kia vẫn chỉ luôn cảm thấy Xuân Hoa nói thương Sơn Trà chỉ ngoài miệng mà thôi, vậy mà không nghĩ tới khi Sơn Trà muốn kết hôn, bà ta lại có thể hào phóng được như thế này.

“Nhưng hai mươi đồng này cũng không phải một số tiền nhỏ đâu, bà ta vậy mà lại có thể bỏ được.

“Tôi đã nói rồi, dù gì bản thân cũng đã nuôi dưỡng lâu như thế này rồi, ngoài miệng tuy rằng nói ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng cũng không thể đối xử tệ với con bé được, tnói cho cùng thì vẫn là con gái ruột của ông Tưởng mà.

Mọi người càng nói càng hăng say, ai cũng đều tới khen ngợi Triệu Xuân Hoa.

Nhưng Triệu Xuân Hoa lại càng nghe càng cảm thấy hụt hẫng, quả thật ngày thường bà ta vì có thể dựng nên một danh tiếng tốt mà ngày thường ở trước mặt hàng xóm láng giềng diễn không ít, phí mồm mép nhiều như thế, còn có thể thuận tiện bố trí nói bậy về Sơn Trà một chút.

Nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra thế này chứ hả? Lúc này bà ta sẽ không nghĩ tới muốn thanh danh tốt gì cả! Cũng không nghĩ đến việc muốn được ai khen cái gì! Bà ta chỉ nghĩ đến việc đem hai mươi đồng tiền lễ hỏi lấy về tới tay, đó chính là số tiền mà Tạ Tri Viễn đã đồng ý sẽ đưa rồi!

Nghĩ đến đây, đột nhiên Triệu Xuân Hoa suy nghĩ lại thật cẩn thận, bộ dáng này của Sơn Trà nhấtg định là đã sớm biết đến chuyện hai mươi đồng tiền lễ hỏi này rồi.

Nhất định là đã cùng nhau thông đồng với Tạ Tri Viễn, cố ý làm trò diễn kịch trước mặt mọi người đây mà! Nhưng đó chính là hai mươi đồng!

Đáng tiếc đợi đến khi Triệu Xuân Hoa hiểu ra thì đã quá muộn, thật vất vả lắm bà ta mới nắm lấy được được Sơn Trà, đang muốn nói chuyện thì phía sau đã thấy một đoàn người đang vội vàng đi đến đây.

Cầm đầu ngoại trừ đại đội trưởng Vương Hữu Đức ra thì còn có bí thư chi bộ Trần Vi Dân và cán bộ có liên can trong đại đội, bọn họ nghe nói hôm nay Sơn Trà kết hôn, nên đã đặc biệt đến gửi cô.

Nếu như là ngày thường, nhất định sẽ không có chuyện giống như thế này, nhưng gần đây bên trên đang tổ chức bình chọn tập thể tiên tiến, mà Vịnh Thanh Thủy này nghèo nàn, người dân ở đây cũng không có gì nổi trội bọn họ đang lo lắng không có tài liệu gì để giao lên trên, kết quả cũng may có đồng chí Sơn Trà thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, còn được công an đem cờ thưởng đưa đến tận nhà, việc này nếu như đem báo lên trên, thế thì không phải là toàn bộ Vịnh Thanh Thủy này đều được thơm lây theo sao.

Ban đầu bọn họ vốn đang suy nghĩ sẽ mở một đại hội khen ngợi cho Sơn Trà, kết quả vẫn còn chưa có tổ chức thì đã nghe nói Sơn Trà sắp phải kết hôn trước.

Chuyện chung thân đại sự của nữ đồng chí này bọn họ cũng không dám trì hoãn, đại hội khen ngợi đành phải bỏ dỡ không làm được, vậy thì đổi thành cán bộ trong thôn cùng nhau đi đến chúc mừng Sơn Trà vậy.

Vừa đến đã nhìn thấy Triệu Xuân Hoa đang lôi lôi kéo kéo Sơn Trà, Vương Hữu Đức lại nhớ tới chuyện bịch đồ ăn tráng miệng lần trước thế nên liền cho rằng Triệu Xuân Hoa lại đang ức hϊếp Sơn Trà nên lập tức đen mặt: “Thế này là lại làm gì vậy? Ngày con gái kết hôn, bà không phải lại muốn không có việc gì thì tìm việc gây sự đúng không?”

Sơn Trà đã sớm xác định chuẩn thời gian bọn họ sẽ đến, thấy thế cô vội đứng ra thay Triệu Xuân Hoa giải thích: “Chú Hữu Đức, chú đã hiểu lầm, là mẹ cháu có lòng tốt, bà ấy biết điều kiện trong nhà của Tri Viễn không được tốt, cho nên bà ấy mới đem tiền lễ hỏi đều cho chúng cháu, để cho sau này chúng cháu có thể có cuộc sống tốt hơn.

Triệu Xuân Hoa lắc đầu giống như giả tỏi, không phải như thế, bà ta không có như thế!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio