Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Vệ Quốc biết chuyện này chắc chắn không có khả năng là Tạ Tri Viễn xúi giục, nhưng ông ta lại càng muốn nói như thế ngay trước mặt Tạ Tri Viễn, để cho anh thấy cô vợ nhà mình làm việc có bao nhiêu thái quá, tốt nhất là hung hăng mà răn dạy Sơn Trà một trận, để cho cô sau lần này chết sạch tâm tư mới được. Dù gì Sơn Trà đã kết hôn, ông ta thân làm cha không tiện dạy dỗ, thì đứa con rể Tạ Tri Viễn này sẽ tiện dạy dỗ hơn.

Hơn nữa Tạ Tri Viễn nghèo ông ta cũng biết, Triệu Xuân Hoa trở về cũng nói, nói trong khoảng thời gian Sơn Trà gả đến nhà bọn họ này, việc đồng áng chẳng thấy làm gì cả, hai vợ chồng cả ngày không phải đi trấn trên thì chính là đi vào trong thành phố, cuộc sống khỏi phải nói là thoải mái biết bao nhiêu.

Hai vợ chồng một đứa nghèo một đứa điệu, ngày nào cũng lười biếng đến nỗi không xuống ruộng làm việc, lại còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta? Để xem sau khi chút tiền mà Sơn Trà mang từ nhà họ Tưởng về tiêu hết sạch xong, cuộc sống này của bọn họ sẽ định sống như thế nào!

Tưởng Vệ Quốc nghĩ như thế, hơi bình tĩnh lại một chút, ông ta cảm thấy Tạ Tri Viễn mà là một người có chút đầu óc, thì chắc chắn đều sẽ không theo Sơn Trà mà làm bậy, Sơn Trà không hiểu, anh còn có thể không hiểu sao?

Nếu như ngoan ngoãn nhận lỗi với ông ta, sau này cuộc sống không chịu được nổi nữa, thì nói không chừng ông ta còn có thể cho bọn họ chút lương thực mà ăn, nếy không, cứ để cho đôi vợ chồng vừa nghèo vừa lười này uống gió mà sống đi thôi.

Tưởng Vệ Quốc nhìn Tạ Tri Viễn, chờ anh răn dạy Sơn Trà một trận xong, lại nịnh nọt với mình một chút, như vậy là ông ta có thể thuận lý thành chương mà xuống cái bậc thang này.

Ngẫm lại cũng phải, chỉ dựa vào hai vợ chồng bọn họ, cả đời còn có thể có tiền đồ to lớn gì được sao? Lại còn đoạn tuyệt quan hệ nữa chứ? Chẳng qua chỉ là lời nói ấu trĩ lúc tức giận mà thôi, vừa rồi ông ta cũng là tức giận đến choáng váng đầu óc thì mới có thể để ở trong lòng, một đại nam nhân như ông ta, còn không thể dọa cho Sơn Trà sợ được hay sao.

Sơn Trà sợ Tạ Tri Viễn không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, kéo tay anh, đang muốn giải thích với anh một chút, lại thấy Tạ Tri Viễn đưa lưng về phía cô, nhìn người cha vợ Tưởng Vệ Quốc này, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Nếu như vậy, vậy thì chúng ta hãy thừa dịp trời chưa tối, mau đi tới chỗ đại đội một chuyến đi, có điều tự chúng tôi sẽ đi, cũng không nhọc phiền ông ra tay.”

Lời này vừa nói ra, mặt Tưởng Vệ Quốc lập tức lại xanh một mảng.

“Được được được, hai vợ chồng chúng mày đều có bản lĩnh quá mà, đi, bây giờ chúng ta đi luôn đi.”

Ông ta có nằm mơ cũng không thể ngờ đến, Tạ Tri Viễn chẳng những không khuyên bảo hay trách cứ Sơn Trà, ngược lại còn thật sự đồng ý làm theo lời ông ta nói.

Bà Lưu cuối cùng nhịn không được lôi kéo anh, nhỏ giọng nói: “Cháu không khuyên nhủ Sơn Trà, sao còn theo con bé cùng làm bậy chứ?”

Tư tưởng của bà ấy vẫn còn rất truyền thống, luôn nghĩ Tưởng Vệ Quốc dù như thế nào thì cũng là ba của Sơn Trà, sao có thể nói không nhận thì không nhận thật.

Sơn Trà lại vỗ nhẹ lên tay bà ấy, không một lời giải thích nhưng thái độ lại rất kiên định.

Lần này Tưởng Vệ Quốc xem ra đã hoàn toàn bị chọc giận, ông cũng không màng có mất mặt hay không, xoay người mở toang cổng lớn ra, kéo Triệu Xuân Hoa đi về hướng đại đội.

Triệu Xuân Hoa không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng này, bà ta vốn chỉ ngứa mắt mấy thứ mà Sơn Trà mang cho bà Lưu kia mà thôi, muốn bảo Tưởng Vệ Quốc đòi về, sao lại vừa làm ầm lên, đã thành Sơn Trà muốn cắt đứt quan hệ với Tưởng Vệ Quốc rồi?

Nếu đây là bà ta đuổi Sơn Trà từ nhà họ Tưởng ra để cho Tưởng Vệ Quốc cắt đứt quan hệ với Sơn Trà, vậy thì bà ta chắc chắn có nằm mơ cũng sẽ phải cười tỉnh, nhưng mà bây giờ đồ móng heo Sơn Trà kia với Tạ Tri Viễn lại đều có dáng vẻ như ước gì mau chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng vậy, sao bà ta càng nhìn càng cảm thấy hoảng hốt chứ?

Cứ luôn cảm thấy hai vợ chồng này như tính kế gì đó vậy.

Tuy rằng Triệu Xuân Hoa thấy nghi ngờ một đống, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy, bà ta cũng không có cách nào ngăn cản, mắt thấy đoàn người đã tới đại đội rồi, rất nhanh đã làm lớn chuyện đến mức mọi người đều biết tin này, ngược lại là đi theo Tưởng Vệ Quốc không biết nên làm gì mới tốt.

Trưởng thôn vốn tưởng là cả nhà này đang nói đùa, kết quả hỏi xong, biểu tình của mấy người ai nấy đều nghiêm túc.

“Sơn Trà à, cháu là một người nổi tiếng ở trong đại đội của vịnh Thanh Thủy chúng ta, trước khi làm việc này, phải nghĩ cho kỹ, cũng không thể nghĩ gì thì muốn cái đó đâu, ông ấy dù sao cũng là ba cháu, hai cha con chẳng lẽ lại sẽ thật sự trở mặt thành thù không bỏ qua cho nhau được sao?”

Vương Hữu Đức làm việc ở Vịnh Thanh Thủy nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên nghe thấy loại thỉnh cầu này, còn muốn tìm ông ấy làm nhân chứng cái gì chứ? Đây không phải đơn giản là làm bậy sao! Cũng chỉ có là Sơn Trà thì ông ấy mới không nói những lời nói khó nghe đó mà thôi, nếu đổi lại là người khác, thì thể nào ông ấy cũng đã mắng té tát cho đôi ba câu rồi.

“Có chuyện gì không bỏ qua được, cháu cứ nói với chú, chú sẽ giải quyết giúp cháu!”

Từ sau chuyện khen thưởng, ông ấy đối với cô bé Sơn Trà này đúng là rất tán thưởng, nếu không phải cô kết hôn sớm như thế, ông ấy còn muốn mở riêng một đại hội khen thưởng ở vịnh Thanh Thủy cho cô ấy nữa kìa.

Vương Hữu Đức người nói vô tâm, Triệu Xuân Hoa lại người nghe cố ý.

Vừa nghe lời này của ông ấy, lập tức luống cuống.

Sơn Trà nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với Tưởng Vệ Quốc, nói đi nói lại còn có thể là vì sao chứ? Còn chẳng phải là do những chuyện của bà ta với Tưởng Ngọc Trân sao, ở nhà cãi nhau hai câu thì không sao, nhưng nếu như làm ầm ĩ đến trước mặt Vương Hữu Đức, vậy thì sau này bà ta còn có thể sống yên ổn được sao?

Triệu Xuân Hoa nghĩ đến đây, cũng bất chấp lại nghĩ xem đến cùng Sơn Trà có ý đồ gì, đẩy Tưởng Vệ Quốc về phía trước nói: “Nào có nhiều chuyện tới như vậy chứ, cắt đứt thì cứ cắt đứt đi, nó đã kết hôn rồi, cũng không phải là một đứa bé, chúng tôi cũng không coi là bạc đãi nó đấy chứ, có thể có chuyện gì được, có gì đâu mà nói.”

Bà t nói xong thì lại thúc giục Tưởng Vệ Quốc hai câu, bảo ông ta nhanh chóng ấn dấu tay.

Sơn Trà nhìn vẻ mặt chột dạ của bà ta, hừ lạnh một tiếng, không đợi Vương Hữu Đức khuyên tiếp, cầm lấy tờ giấy kia nói: “Chú Hữu Đức, chú cũng không cần khuyên nữa đâu, cháu đã nghĩ kỹ rồi, chú cứ làm nhân chứng giúp là được, miễn cho sau này có chuyện gì, lại có người tới tìm cháu lằng nhằng không bỏ.”

Sơn Trà không nói rõ ra, nhưng Vương Hữu Đức thật ra cũng có nghe mấy lời đồn đãi ở trong thôn, biết những tháng ngày lúc trước Sơn Trà đã ăn không ít khổ ở dưới tay Triệu Xuân Hoa, nếu không thì Sơn Trà cũng đã không nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng, chuyện này nếu đã đến nước này rồi, một người ngoài như ông ấy cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành phải quay đầu lại hung dữ liếc mắt trừng Triệu Xuân Hoa một cái, lại nói với Sơn Trà: “Cháu yên tâm, các chú đều sẽ chứng kiến, chắc chắn sẽ không cho người ta tới tìm cháu gây phiền toái.”

Sơn Trà nhẹ gật đầu, thu đồ lại, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn hai vợ chồng Tưởng Vệ Quốc nhiều thêm một cái, một tay kéo Tạ Tri Viễn, một tay kéo bà Lưu, lại gọi cả Vương Ái Hồng rồi cùng nhau rời khỏi đại đội trở về lại nhà bà Lưu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio