Trình Văn Năm hoảng hốt một chút, “Anh giống như nhìn thấy tiểu Nhường”.
Cô ấy vẫn là bộ dáng xinh đẹp, mỏng manh của hai mươi năm trước, nhưng hắn chạy nhanh đuổi theo cũng không thấy tăm hơi ai cả.
Khương Mai nhìn vào xe hàng đã chọn từ nãy đến giờ, tiền hàng hoá trong đó cũng phải lên đến hơn một ngàn đồng, gồm thịt cá trái cây mà cô ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức lựa chọn.
Khương Mai đôi mắt rũ xuống, nói : “Chắc là anh nhìn lầm rồi, Tiểu Nhường đã mất cách đây ba năm rồi”.
Trình Văn Năm không nói gì, vẫn cứ đứng như vậy nhìn vào vị trí cửa ra vào.
Khương Mai duỗi tay ấn nhẹ lên bụng nhỏ của mình, khi làm như vậy, cô ta vẫn có thể cảm giác được lưỡi dao sắc bén ngày đó đâm vào bụng cô ta, nó thống khổ, đau đớn như thế nào, may mắn là vết thương không sâu.
Khương Mai đẩy xe mua sắm đến quầy nông sản, “Anh thích uống canh gà, chúng ta mua một con gà mái già trở về hầm canh uống đi”.
Trình Văn Năm không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, hắn chẳng nói một lời nào.
Thái độ của Trình Văn Năm như vậy làm cho Khương Mai có chút không cao hứng.
Cô ta hỏi ông chủ con gà mái còn sót lại kia bán như thế nào.
“ đồng một con.
” Tiêu Bình Minh nói.
“Mấy ngày hôm trước không phải là đồng một con sao?”“Hôm nay gà phẩm chất tốt hơn nhiều, đương nhiên giá cao hơn một chút.
”Khương Mai lại có chút bất mãn với ông chủ cửa hàng, nhưng mà dù có là một ngàn đồng một con thì đối với gia đình Trình Văn Năm hiện tại chỉ giống như đi chợ rau mua một mớ cải thìa nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Những người tới thị trường bán đồ tinh phẩm này thì căn bản đều không để bụng đến giá cả, hơn nữa càng là hàng mua độc nhất thì sau khi mua xong càng có cảm giác ưu việt hơn người.
Khi Khương Mai còn đang do dự, liền có một khách hàng khác tới chỗ quầy hàng của Tiêu Bình Minh, hắn nhìn thấy hôm nay trong quầy có gà thả vườn không tồi, liền đoạt trước Khương Nhường đen tiền trả cho ông chủ, hơn nữa còn nói thầm : “Ngại đắt thì cô cũng đừng tới chỗ này mua đô nữa”.
.