Sắc trời vừa có chút vệt sáng Khương Nhượng đã phải rời giường chuẩn bị lên đường.
Vương Lục Mai đưa cho Khương Nhượng một chiếc tùi, trong đó có hai quả trứng gà luộc, để cho Khương Nhượng ăn trên đường đi.Khương Nhượng lấy một quả trứng luộc ra bóc vỏ sạch sẽ, thừa dịp khương Vệ Dân không chú ý nhét trứng vào trong miệng hắn, cười nói : “Anh, anh ăn một quả”.Khương Vệ Dân vừa tức vừa đau lòng, nhưng trứng trong miệng mình rồi, chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống : “Anh em một đại nam nhân, ăn cái gì trứng gà.
Thân thể của em kém mới cần phải bồi bổ cho tốt”.Khương Nhượng lấy ra quả trứng còn lại bóc vỏ, ăn một cách ngon lành : “Thân thể của em không có yếu như mọi người nghĩ đâu”.Hai anh em nhanh chóng đến bến xe, nhưng chú Triệu lại thông báo cho biết, xe cần được trùng tu, : “Chú cho xe đi trùng tu một chút, miễn cho lại gặp phải vấn đề gì trên đường.
Nhanh nhất thì đến buổi chiều là có thể xuất phát.”Khương Nhượng có chú nhụt chí, cảm thấy đây là một dấu hiệu không tốt, khả năng việc từ hôn ngày hôm nay không thuận lợi.Lúc này trùng hợp Cố Thanh Thành đi xe Jeep qua, hắn hôm nay cũng muốn đến Lạc thành, xuống xe nói: “ Tiểu Nhường, nếu cô gấp có thể ngồi xe của tôi”.Khương Vệ Dân thấy một thanh niên trẻ mà hắn không biết còn vui vẻ gọi tên em gái mình liền tròn mắt, quay đầu hỏi Khương Nhượng : “Cậu ta là ai?”Khương Nhượng liếc hắn một cái, trên cằm Cố Thanh Thành râu cũng mọc lún phún, vành mắt còn có màu đen nhàn nhàn, giống như một đêm không ngủ vậy.Khương Nhượng nói với anh trai: “Là bạn của Trình Văn Năm, em cũng không biết rõ.”Khương Vệ Dân hiện tại đối cùng Trình Văn Năm cũng những người có quan hệ với hắn ta không có chút ấn tượng tốt nào cả.
Hắn quay qua Cố Thanh Thành hừ lạnh rồi lên tiếng : “Vừa lúc, cậu trở về nói cho Trình Văn Năm một tiếng, buổi chiều chúng tôi sẽ tới Trình gia lấy lại của hồi môn.
Cậu bảo hắn chờ ở trong nhà, chờ tôi đến đánh gãy chân chó của hắn”..