Đang lúc Khương Vệ Dân hoảng hoảng loạn loạn tìm Khương Nhượng thì Khương Mai lại đến tiệm tạp hoá.
Cô ta tò mỏ hỏi : “Anh Vệ Dân, chỉ có một mình anh ở đây sao? Tiểu Nhường đâu?”Khương Vệ Dân nhìn thấy là Khương Mai đến thì nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, làm bộ như đang làm cỏ cho khu vực hậu viện, vừa làm vừa nói : “Tiểu Nhường đến trong núi nhặt chút thổ sản rồi”.Khương Mai tỏ ra thất vọng nói: “Nga, em còn muốn tìm tiểu Nhường một chút, muốn cùng em ấy đến xưởng trà.
Bên xưởng trà kia phần công tác em làm thay tiểu Nhường thật nhiều trình tự, em nhiều chỗ không hiểu, cũng không có ai nguyện ý giúp đỡ giải thích một chút”.Khương Vệ Dân cảm thấy thật là chói tai liền nói : “Dựa vào cái gì mà Tiểu Nhường phải chỉ dạy cho cô? Trình Văn Năm có năng lực như vậy, cô bảo một nhà hắn ta đi mà dạy”.Nói xong, Khương Vệ Dân đem Khương Mai đuổi đi.
Hắn đang tự cưỡng bách chính bản thân mình cân phải trấn định, Tiểu Nhường sẽ không lừa hắn.
Vì vậy mà Khương Vệ Dân liền đứng dậy đi về nhà trước, hắn không muốn em gái bị lộ ra bí mật này, hắn không thể để cho người khác biết được.Khương Nhượng lúc này đang ở một thời không khác.
Cô mang theo hôm nay là ba con gà mái già cùng quả trứng.
Quen đường đi nên Khương Nhượng liền mang trực tiếp số gà và trứng này đi tìm Tiêu Bình Minh ở thị trường tinh phẩm.
Một trăm hai mươi quả trứng thì Khương Nhượng để riêng ra hai mươi quả, nói với Tiêu Bình Mình số trứng đó là để lại cho vợ của Tiêu Mãnh bồi bổ thân thể, cô không lấy tiền.Tiêu Bình Minh nhìn hành động của Khương Nhượng liền cười cười.
Hắn thấy cô gái nhỏ này còn rất biết làm người a.
Hai mươi quả trứng gà chỉ là một phần nhỏ, không đáng giá, khó có được chính là phần tâm ý.
Sau đó hai người tính toán một chút, thì lần này Khương Nhượng thu về được là đồng.Tiêu Bình Minh thanh toán xong tiền liền nói với Khương Nhượng : “Thị trường này bán cũng không dễ dàng, người mua hữu hạn.
Với số lượng mua bán ngày hôm nay thì đại khái qua hai ba ngày nữa cô hãy mang hàng đến một lần”..