Nghĩ tới chuyện này, vết sẹo nhợt nhạt trên trán Thiệu Hoa lưu lại từ cái lần nguyên chủ tự tử lại thấy ẩn ẩn đau.
Cô xoa xoa trán, hỏi Lưu Tố Phân:"Mẹ, cháu họ hàng xa nhà dì Tần hẹn bao giờ đi xem mắt?"Lưu Tố Phân nghe thấy cô hỏi chuyện xem mắt, lập tức mừng ra mặt : “Thứ sáu tuần này”.
Thứ sáu à, vậy đúng lúc.
“Vậy hẹn ở tiệm cơm đối diện xưởng xi măng đi”.
Thiệu Hoa không cần nghĩ nhiều nói luôn.
“Được được được, chỉ cần con chịu đồng ý đi gặp, mọi chuyện đều theo ý con.
” Lưu Tố Phân mặt cười tươi như hoa ôm lấy Thiệu Mỹ Lâm cùng Thiệu Mỹ Thiền.
“Con tin mẹ đi, người mà dì Tần giới thiệu khẳng định đáng tin cậy”.
Thiệu Hoa bĩu môi, mẹ lần nào chẳng nói như vậy?Nhưng không đi không được, cô rốt cuộc chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, tính cách lại cách biệt một trời một vực so với nguyên chủ, vừa mới bắt đầu còn có thể nói do ly hôn nên tính cách thay đổi lớn để giải thích nhưng ở chung lâu dài Lưu Tố Phân khó tránh khỏi nghi ngờ, chỉ có thể mọi chuyện nghe theo ý bà ấy.
Thứ sáu, Thiệu Hoa gần tới giờ liền cưỡi xe đạp đến tiệm cơm bên cạnh xưởng xi măng.
Thiệu Hoa giơ tay nhìn đồng hồ, căn chuẩn thời gian ngăn một nam công nhân đang tiến vào xưởng lại: “Đồng chí, phiền anh giúp tôi vào gọi Triệu Tùng ra đây, nói có vợ trước tìm hắn”.
“Vợ trước?” Nam công nhân mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh bị ngăn lại kinh ngạc hô lên.
Triệu Tùng và anh ta cùng làm chung một phòng nhưng cho đến bây giờ chưa từng nghe nói Triệu Tùng có vợ, còn là vợ trước nữa.
Chuyện này cũng khó trách, Triệu Tùng chê Thiệu Hoa chỉ là một đầu bếp, không giống hắn là công nhân, hơn nữa trình độ văn hoá thấp nên bình thường xấu hổ không nhắc đến, phần lớn công nhân trong xưởng xi măng đều không biết Triệu Tùng đã kết hôn, lại còn đã ly hôn.
Nam công nhân cất bước vào nhà xưởng, vừa chạy vừa hô to như sợ cho mọi người không nghe thấy : “ Triệu Tùng, vợ trước của cậu tìm cậu”.
Thiệu Hoa cong khoé miệng, nam công nhân kia môi dày, răng khít, tai thật lớn, vừa nhìn đã biết là kiểu người thích hóng chuyện, bàn luận chuyện thị phi, bất quá lại hợp ý cô.
Nam công nhân không hổ là một cái loa phóng thanh, hiện tại đang trong giờ làm, anh ta vừa hét to như vậy, gần như một nửa công nhân trong xưởng xi măng đều tập trung ở cửa vây quanh Thiệu Hoa chờ xem náo nhiệt.
Không bao lâu sau, Triệu Tùng đã bị nam công nhân kia nửa lôi nửa kéo ra tới.
Triệu Tùng mặt vuông dài, đeo kính, tay cầm quyển sách, lớn lên dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Hắn có làn da trắng, sắc mặt đỏ bừng càng dễ nhìn ra, lúc này đây trông như đít khỉ, vươn tay túm lấy Thiệu Hoa kéo sang một bên nhỏ giọng hỏi :” Cô tới đây làm gì?”Thiệu Hoa cười lạnh: “Lời này của anh lạ thật, tôi tới tìm anh đấy”.
Triệu Tùng ngơ ngẩn, trước kia Thiệu Hoa chưa bao giờ nói với hắn như thế này.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ này, rốt cuộc từ nét mặt cô cảm nhận được chút bất đồng.
Vẫn là gương mặt đấy nhưng trước kia Thiệu Hoa biểu tình luôn luôn nhút nhát, tay chân lóng ngóng khiến cho người ta cảm thấy phiền chán.
Mà hiện giờ đứng trước mặt hắn, Thiệu Hoa vai lưng thẳng tắp, ngũ quan sắc sảo lộ ra anh khí bức người, hàng lông mày như núi xa, thần thái tự tin muốn đâm thủng tận trời.
Vẻ khẩn trương trên mặt Triệu Tùng biến mất, ngược lại thêm vài phần vui vẻ, người khác nói với hắn Thiệu Hoa sau khi ly hôn tính tình thay đổi lớn hắn còn không tin, không nghĩ là sự thật.
Hoá ra Thiệu Hoa để ý hắn như vậy, thích hắn, thích nhiều đến mức thay đổi cả tính tình bản thân.
Thiệu Hoa thế này, thoạt nhìn cũng không làm người ta phiền chán lắm.
Thôi vậy cũng được, tuy rằng chỉ sinh được cho hắn hai đứa con gái vô dụng, nhưng vì gương mặt này, sau này để Sở Sở làm vợ cả, còn nuôi cô bên ngoài làm vợ bé đi.
Nghĩ xong, Triệu Tùng liền vươn tay muốn ôm lấy vai Thiệu Hoa.
.