“Ừ.” Thiệu Hoa hữu khí vô lực lên tiếng, “Nhang muỗi hun mùi đầy người, anh xem có chỗ nào bán nước hoa không.”Tần Lệ thì thầm, tiệm tạp hóa trên đảo, không phải cửa hàng bách hoá ở thành phố lớn, còn đòi nước hoa, sương sớm thì có.Bất quá vẫn ngoan ngoãn mà ra cửa, đi chậm sợ Thiệu Hoa sẽ chém mình.Thiệu Hoa nằm rốn trên giường thêm một lúc, ngủ nướng thêm tí mới rời giường.Xuống nhà đánh răng rửa mặt xong, cô liền sang nhà thím Kim bên cạnh.“Thím ơi, thím có ở nhà không?”Sáng nay trời râm, thím Kim mặc quần áo dài tay, đi giày nhựa, đang làm vườn trong sân, nghe tiếng Thiệu Hoa gọi vội chạy ra mở cửa: “Tiểu Thiệu, có việc gì à?”Còn chưa đợi Thiệu Hoa nói tiếp, thím Kim đã nói: “Hôm qua món rau trộn cháu dạy thím, lão Triệu nhà thím ăn xong khen không dứt miệng, ăn còn nhiều hơn cả món trứng rán hành dại ông ấy thích nhất.
Cháu hôm nào lại dạy thím thêm mấy món nữa nhé, đỡ ông ấy cứ phàn nàn thím đổi thang mà không đổi thuốc, quanh đi quẩn lại có mấy món ăn phát ngán rồi.”Thiệu Hoa đồng ý ngay tắp lự, giải thích mục đích chuyến viếng thăm lần này: “Thím, cháu sang xin thím ít mầm hành hôm qua nói ấy ạ.”Thím Kim vỗ đầu: “Xem trí nhớ thím này.”Bà ấy dắt Thiệu Hoa vào một góc sân: “Cháu muốn bao nhiêu thì tự hái.
Thím đi lấy ít rau dưa củ quả cho cháu mang về, để mấy đứa Tần Lỗi Tần Hâm ăn cho ngọt miệng.”Thiệu Hoa: “Ôi, cháu cảm ơn thím ạ.”Hành nhà thím Kim trồng rất tốt, xanh tươi un tùm một mảnh, Thiệu Hoa chọn 7,8 gốc không lớn không nhỏ.Thím Kim đi lấy đồ ăn quay lại, thấy Thiệu Hoa hái ít như thế, rất không hài lòng: “Cháu lấy ít thế, hái thêm đi, nhà thím nhiều lắm”Thiệu Hoa: “Từng này đủ rồi ạ, hành lá nhanh tốt, cháu hái mấy cây này thôi, tầm mấy tuần nữa là lên cả một mảng rồi.”Thím Kim nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn nhét thêm vào rổ Thiệu Hoa mấy mầm ớt cay và cọng tỏi non.Bà ấy nói: “Cháu lấy ít ớt và tỏi về mà trồng, lão Triệu nhà thím không ăn được cay, ớt lại nhanh tốt.
Cứ mấy tháng thím lại phải làm một vại tương ớt.
Nhiều quá sợ lãng phí.”Thiệu Hoa hai mắt sáng lên: “Vậy cháu xin, hôm nay nhà cháu có lộc ăn của thím rồi.”Thím Kim xua tay, lại hái xuống mấy cây nhét vào rổ của Thiệu Hoa: “Khách khí với thím làm gì, nhà cháu nhiều trẻ con, thím còn sợ không đủ ăn ấy chứ.”Hai người đang nói chuyện, đột nhiên truyền đến một giọng nữ cao vút chói tai ngoài bờ tường: “Hai người đang làm gì thế?”Thanh âm này bất thình lình vang lên, doạ cho Thiệu Hoa nhảy dựng, cô lùi ra sau một bước, vỗ ngực: “Ôi mẹ ơi, giật cả mình.”Nhìn kỹ lại, trên bờ tường thấp nhà thím Kim nhô lên một cái đầu, không phải Trương Lai Nam thì là ai.Tường khu nhà gia thuộc bộ đội xây khá thấp, ba nhà bọn họ sát vách nhau, có gió thổi cỏ lay gì đều nghe thấy, cũng khó trách Trương Lai Nam nghe tiếng mà mò đến.Trương Lai Nam thấy hai người đều không phản ứng lại cô ta, âm dương quái khí nói: “Tiểu Thiệu, cô thế mà có lộc ăn nhỉ, bao nhiêu là đồ này, tôi hay sang đây, xin thím Kim bao nhiêu lần còn chưa được cho bao giờ cho đâu.”Thiệu Hoa mỉm cười: “Thế à, vậy tôi phải cảm ơn thím Kim thật tốt mới được.
Thím ơi, chiều nay cháu định làm thạch sương sáo, lúc nào xong để cháu bảo Tần Lỗi mang sang cho thím một bát nhé.”Thím Kim cũng cười: “Được.” Bà ấy vẫn phớt lờ Trương Lai Nam.Trương Lai Nam tức muốn hộc máu, sao Thiệu Hoa này không giống người khác thế, mấy cô vợ trẻ da mặt mỏng mà nghe cô ta nói thế đều chia cho cô ta một nửa rổ.Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lai Nam chỉ có thể gán cho Thiệu Hoa cái mác ‘da mặt dày’, quy kết nguyên nhân là do cô tái hôn.Thấy không có cơm cháo gì, Trương Lai Nam lặng lẽ lui quân, tụt xuống bờ tường, quay đầu về, không thèm chào thím Kim và Thiệu Hoa một tiếng.Thím Kim nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Lai Nam: “Tiểu Thiệu, cháu có tò mò tại sao thím lại không cho cô ta không?”Thiệu Hoa gật đầu, trong nhà thím Kim trồng rất nhiều thứ, rau củ quả dư dả, thím ấy cũng không phải người keo kiệt.Thím Kim thở dài: “Cô ta ấy à, lần trước thím cho cô ta một rổ cà chua, để cả nhà cô ta và Lưu đoàn trưởng, cả hai cô con gái ăn cho ngọt miệng.
Ai ngờ vừa quay đầu lại cô ta đã vác ra chợ bán, ôi, thím tức lắm.”.