Tôm lột còn không phải là do thiếu phốt pho nên không thể thúc đẩy quá trình hấp thụ can xi, hỗ trợ quá trình hình thành vỏ sao?Qua miệng Thiệu Hoa lại thành cái gì mà tôm may mắn, lại còn phải rửa chén mới ăn được?Hai đứa con gái ngốc của Thiệu Hoa, còn có hai đứa con trai đần của anh, bị lừa cho quay vòng vòng.Ăn cơm rửa bát xong cũng đã hai giờ chiều.Bốn đứa nhỏ lại ngủ trưa trong phòng khách như thường lệ.
Thiệu Hoa lấy tảo tía trong hai cái bao to cô mua ở chợ sáng nay ra.Tần Lệ chậc lưỡi: “Em dọn cả quán nhà người ta đấy à, có không tính tiền cũng không cần mua nhiều như vậy chứ.”Thiệu Hoa liếc anh một cái: “Từng này mà gọi là nhiều à, tôi còn đang sợ thiếu đây này.” Lại hỏi anh: “Hôm nay với mai có mưa không?”Tần Lệ phóng tầm mắt ra xa: “Mai thì tôi không dám chắc, nhưng hôm nay chắc chắn không mưa đâu.
Em nhìn này, trời trong vắt không một gợn mây.”Thiệu Hoa nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên chỉ có ít mây nhỏ ở cuối chân trời.Thiệu Mỹ Thiền vỗ vỗ tay, chỉ vào đám mây: “Con thỏ.”Thiệu Mỹ Lâm kéo tay em gái xuống: “Chị thấy giống con cừu hơn.”Thiệu Hoa ôm cái chậu lớn ra, đổ đầy nước, cho cả hai bao tảo tía vào, đảo đảo, cẩn thận rửa sạch, sau đó hỏi Tần Lệ: “Trong nhà có cái sào tre nào không.
Tìm cho tôi hai cây đến đây.
Không có thì tháo sào phơi quần áo xuống đi.”Chờ Thiệu Hoa rửa được ba nước thì Tần Lệ mang sào tre tới, vừa đưa cho cô vừa càu nhàu: “Em tốn công tốn sức như thế làm gì không biết.”Thiệu Hoa vừa treo tảo tía vừa rửa xong lên sào tre vừa nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”Tần Lệ nhíu mày, còn ra vẻ bí ẩn nữa cơ đấy.Bất quá vẫn giúp cô khiêng sào tre phủ đầy tảo tía ra sân phơi.Làm xong việc, Thiệu Hoa đứng dậy vươn vai, tiếp tục chỉ huy Tần Lệ làm việc: “Trong cái túi kia còn có cây kim ngân với bạc hà dại tôi mới đào về, anh để lại một gốc, còn lại trồng trong vườn đi.”Tần Lệ thở dài: “Tôi được nghỉ có hai ngày em cũng không tha.”Thiệu Hoa cười, lấy lời của anh trả lại cho anh: “Quân nhân phải chịu khó gian khổ chứ.”Luống đất dưới bậu cửa sổ được chia thành mấy ô, một ô trồng hành, ô trồng tỏi, ô trồng ớt cay, chỗ gần cửa sổ nhất là một mảnh bạc hà và kim ngân xanh mượt.Một cơn gió thổi qua, hương bạc hà tươi mát, hương kim ngân thơm ngọt, vấn vương khắp sân nhỏ.Tần Lệ hít sâu một hơi, so với mùi đám hoa cỏ vô dụng kia dễ chịu hơn nhiều.“Trong nhà có cồn không?” Thiệu Hoa hỏi.“Có, để tôi lấy cho em.” Tần Lệ lấy trong ngăn tủ ra một lọ cồn: “Em bị thương à?”Lúc anh huấn luyện thường xuyên bị trầy da nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn cồn và bông băng.Thiệu Hoa không cầm cồn lên: “Không bị thương, em muốn làm nước hoa.”“Nước hoa?” Tần Lệ kinh ngạc: “Là kiểu nước hoa bán trong cửa hàng bách hoá á?”Thiệu Hoa không thèm khiêm tốn tí nào: “Nước hoa tôi làm còn thơm hơn cả trong cửa hàng bách hoá bán nhiều.
Dùng phương pháp dân gian đem bạc hà và kim ngân phơi khô ngâm trong cồn, sau đó đặt vào nơi râm mát, cứ để vậy một tuần là xong.”Tần Lệ lắc đầu: “Tôi không tin, nước hoa trong cửa hàng bách hoá bán 2 đến 5 đồng 1 lọ, em tuỳ tiện pha chút cỏ dại là được?”Nước hoa trong cửa hàng bách hoá chủ yếu là thơm, còn đuổi muỗi chỉ là tác dụng phụ.
Nước hoa cô làm thì thơm là phụ, đuổi muỗi là chính.Thiệu Hoa nhướng mày: “Thế anh có muốn đánh cược không, ai thua thì rửa bát nhé.”Cô vừa nói vừa rửa bạc hà và kim ngân trong chậu, sau đó lấy ra một cái khay đan, rải bạc hà và kim ngân lên, phơi nắng trong sân.Tần Lệ nhìn dáng vẻ son sắt chắc chắn kia của cô, không dám chắc chắn liệu cô có biết làm nước hoa thật hay không, vội lắc đầu: “Tôi không cược.”Thiệu Hoa “Đét” một cái, đánh thức bốn đứa bé dậy.Thiệu Mỹ Lâm dụi dụi mắt, dài giọng gọi: “Mẹ————-“Thiệu Hoa lại vỗ mông cô bé một cái: “Ngủ thành heo con cả rồi, còn muốn ngủ tiếp.”Tần Lỗi ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”Tần Hâm nhìn đồng hồ treo trên tường, đáp: “3 giờ rưỡi.”Buổi trưa ngủ nhiều sợ buổi tối không ngủ được, Thiệu Hoa chỉ cho bọn nhỏ ngủ một tiếng rưỡi là đánh thức.Bốn đứa bé nhốn nha nhốn nháo, cả nhà như cái chợ vỡ, ồn đến mức Thiệu Hoa đau cả đầu: “Mấy đứa rảnh quá thì giúp mẹ hái ớt đi.”.